Thạch Chí Kiên hừ lạnh một tiếng nhìn hai tên khốn Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng.
“Đúng vậy, đúng vậy. Là Hồ Tuấn Tài sai. Ban đầu ta và Ngọc Phượng tỷ đi xem là được rồi, hắn nhất định đòi đi theo. Lề mề hơn nửa ngày mới xem xong.” Hồ Tu Dũng oán giận nói.
“Cái gì mà ngươi nói ta lề mề hơn nửa ngày? Hồ Tu Dũng ngươi ngoại trừ chỉ biết đánh nhau thì còn biết cái quái gì nữa chứ? Nếu không phải ta vận dụng kiến thức luật pháp chuyên nghiệp của ta, ông chủ rạp hát kia cò kè mặc cả như vậy, không biết các ngươi đã bị hắn lừa bao nhiêu tiền rồi.”
Hồ Tuấn Tài nói xong vội nhìn về phía Thạch Chí Kiên: “Tin ta đi, Thạch tiên sinh, ta chỉ muốn giúp đỡ mà thôi. Trước kia Ngọc Phượng tỷ tốt với ta như vậy, ta không thể để nàng mắc lừa ăn thiệt được.”
Thạch Chí Kiên đưa tay chỉ Hồ Tuấn Tài rồi lại chỉ vào Hồ Tu Dũng rồi chỉ vào phòng của mình: “Ta không thích ngủ chung với người khác. Tối nay ta ngủ bên trong, các ngươi ngủ ở đây.”