“Thật ngại quá, A Anh. Có thể là ta đã làm rơi món quà trên xe rồi.”
“Thật ngại quá, Hà thúc thúc. Ngươi cũng biết là ta đã mua quà cho A Anh từ trước, còn hỏi qua ý kiến của ngươi.”
Tiêu Bạch Thành vội vàng giải thích.
“Không sao, không sao đâu. Ngươi qua bên kia uống rượu đi.” Hà Hồng Thân vỗ vai Tiêu Bạch Thành, rồi ghé sát bên tai đối phương: “Nếu ngươi không muốn mất mặt nữa thì câm miệng cho ta.”
Mặt Tiêu Bạch Thành đỏ lên.