Triệu Á Chi làm sao cũng không ngờ Thạch Chí Kiên lại có thể nói đúng tên của nàng.
Chẳng lẽ hắn thật sự có phép thuật?
Nhìn vẻ mặt choáng váng của Triệu Á Chi, Thạch Chí Kiên cười nói: “Ngươi có muốn thử xem ta thật sự có biết phép thuật hay không không?”
“Trời ạ, hắn có thể đoán được trong đầu ta đang suy nghĩ chuyện gì?” Triệu Á Chi lại càng thêm kinh ngạc, mở to mắt không thể tin được nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên cố ý dùng ánh mắt của một thần côn nhìn vào mắt của Triệu Á Chi, giọng điệu thần thần bí bí nói: “Ta chẳng những biết tên của ngươi là Triệu Á Chi, ta còn biết ngươi học trường nữ sinh Sùng Đức, đồng thời cha của ngươi là thương nhân, mẹ của ngươi làm nội trợ. Ngươi đứng thứ tư trong gia đình. Khi còn bé, ngươi rất nghịch ngợm, thường xuyên leo cây bắt chim với mấy đứa bé nam trong xóm. Mỗi lần đến giờ cơm chiều, mẹ của ngươi phải ra cửa gọi mấy lần, ngươi mới chịu tạm biệt đám bạn của mình, ngoãn ngoãn về nhà ăn cơm.”