Thạch Chí Kiên sững người: “Lúc đó tại sao ngươi không nói?”
“Ngươi cũng không hỏi ta mà.”
Thạch Chí Kiên bó tay: “Ta hoài nghi là ngươi cố ý.”
“Ha ha, đã bị ngươi nhìn ra rồi. A Kiên, không phải ngươi nói mình rất giỏi sao? Còn giúp Nhiếp Vịnh Đàn sáng tác nhiều bài hát như vậy. Lần này để ta xem ngươi làm sao biến mục nát thành thần kỳ, giúp Hoắc thiếu ngũ âm không hoàn chỉnh chiếm được niềm vui của A Anh.”
Thạch Chí Kiên không ngờ suy nghĩ trả thù của tên gia hỏa này lại mạnh như vậy.