Sau khi đốt thuốc, Thạch Chí Kiên tiện tay đóng cái bật lửa lại, vứt cho Từ tam thiếu: “Ta dùng không quen mấy thứ này, cũng không quen mùi dầu hỏa, vẫn thích dùng diêm thôi.”
“Đúng là không có phúc khí.” Từ tam thiếu vuốt cái bật lửa, đảo ngược cái bật lửa trong tay.
Thạch Chí Kiên vốn tưởng hắn ngon lắm, nhưng Từ tam thiếu thiếu chút nữa làm rơi bật lửa xuống đất. Hắn vội vàng nhặt lên, có chút lúng túng nói: “Còn chưa thuần thục lắm. Ta đang luyện tập. Ta đã xem rất nhiều bộ phim cao bồi Mỹ. Bọn hắn xoay bật lửa rất mượt.”
Lúc này, Tô Ấu Vi mang café đến, đặt trước mặt Từ tam thiếu.
Từ tam thiếu nhìn nàng, chờ Tô Ấu Vi bước ra ngoài, hắn mới lén lút nói với Thạch Chí Kiên: “Lên giường chưa? Ta thấy lông mày của nàng cau chặt, đi đường cũng kẹp chân, ngay cả cái lỗ giữa hai bắp đùi cũng không có. Chặt lắm.”