Công ty vận tải Từ thị.
Trong văn phòng.
Lúc này, Xú Ngư Minh đứng chính giữa phòng, vẻ mặt đau khổ nhìn Tăng Văn Cử ngậm tẩu thuốc màu đen, im lặng không nói phía đối diện: “Này, lão đại, ta và ngươi đánh bài nhưng không nợ tiền nhau. Tại sao ngươi lại bắt ta đến đây chứ?”
Là quản lý của công ty vận tải Từ thị, đồng thời còn là cậu vợ của giám đốc công ty Từ Thế Kiến, một tay Tăng Văn Cử chắp đằng sau, một tay cầm tẩu thuốc, kiêu ngạo hút một hơi, sau đó phun ra một ngụm khói về phía Xú Ngư Minh.
Gần đây Tăng Văn Cử rảnh rỗi đến không có việc gì làm. Sư Tử Hào cũng không ra khơi, có nhiều thời gian rảnh rỗi nên hắn tìm vài quyển sách để đọc, không biết tại sao lại mê tiểu thuyết trinh thám Anh Sherlock Holmes. Cũng vì lý do này, hắn chẳng những vứt bỏ bộ đường sam mà mình đã mặc nhiều năm, mà còn đặc biệt mua bộ áo khoác mũ dạ của Sherlock Holmes, mua thêm một tẩu thuốc, thỉnh thoảng đưa lên miệng, đóng vai thâm trầm.