Hắn đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Khắp nơi bên ngoài đều là vàng, ngươi không nhìn thấy sao?”
“Có cái quỷ gì chứ? Bên ngoài không núi thì chính là nước.” Nhan Hùng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có núi có nước mới là đẹp nhất.” Thạch Chí Kiên ung dung nói: “Ví dụ như xây dựng biệt thự ven biển ở đây.”
“Cái gì?” Lôi Lạc giật mình. Những người khác cũng đều nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên không nói, một lần nữa bưng tách trà lên nhấp một ngụm.