Làm sao Lôi Lạc cũng không ngờ Thạch Chí Kiên lại không chút nể mặt vạch trần tâm tư của hắn như vậy.
Khóe mắt của hắn co quắp, khóe miệng nhúc nhích: ‘Ngươi… nghĩ như vậy thật sao?”
“Chẳng lẽ không phải?” Thạch Chí Kiên nhìn thẳng vào Lôi Lạc, không hề sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của đối phương.
“Ha ha ha.” Sự hung dữ trong mắt Lôi Lạc dịu đi, sát khí cũng theo đó mà hòa tan, ngửa mặt lên trời cười to.
Ban đầu, đám người Nhan Hùng cảm giác bầu không khí vô cùng nặng nề. Bây giờ bọn hắn thấy Lôi Lạc bật cười, cho nên bọn hắn cũng cười theo.