“A Kiên, ngươi làm cái gì vậy? Ông chủ Tất muốn chạm ly với ngươi, ngươi lại uống trước như vậy, còn nói cái gì là mùi vị thật tốt, đúng là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.” Nhị thúc Thạch Đạt Quý đã chướng mắt đứa cháu nghèo rớt mùng tơi từ trước, lúc này hắn lớn tiếng quát.
“Đúng vậy, ông chủ Tất còn chưa rót rượu xong, ngươi đã uống trước. Ngươi không chỉ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa mà còn không hiểu quy củ.” Em họ Thạch Chí Huy cũng cảm thấy khó chịu, cho rằng Thạch Chí Kiên làm bọn hắn mất mặt.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, nhìn cũng không thèm nhìn hai cha con nhị thúc, khẽ đổ ngược ly rượu, một giọt rượu cũng không còn thừa, nói: “Ông chủ Tất, mời uống rượu.”
Cuối cùng Tất Phát Đạt cũng đổ đầy ly rượu cho mình. Hai tay hắn nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó mới nói: “Rượu ngon, cảm ơn.”
“Ông chủ Tất, ngươi khách sáo với hắn làm gì? Hắn chỉ là đứa cháu nghèo của nhà ta mà thôi. Tam đệ của ta tốt bụng dẫn hắn đến. Không thì ngươi nhận hắn, để hắn làm việc vặt trong cửa hàng của ngươi, làm chân chạy việc cũng được.” Nhị thúc Thạch Đạt Quý luôn cảm thấy Tất Phát Đạt đã quá khách sáo với Thạch Chí Kiên rồi.