Nhị thúc Thạch Đạt Quý chạy đến, thấy Tưởng Khôn cúi đầu với Thạch Chí Kiên, không nhịn được lập tức hỏi: “Thanh tra Tưởng, ngươi làm cái gì vậy? Làm sao ngươi có thể cúi chào mấy đứa hậu bối này được? Ngươi mau theo ta sang đây uống trà.”
Tưởng Khôn đang cúc cung xin lỗi nghe xong bỗng thẳng tắp sống lưng, quát lớn với Thạch Đạt Quý: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại dám lớn tiếng ở đây chứ?”
“Ta là Thạch Đạt Quý. Ngươi quên rồi sao, khi ngươi vừa điều đến Thuyên Loan, ta đã từng mời ngươi uống rượu.”
Tưởng Khôn nhìn Thạch Đạt Quý, dường như cũng nhận ra đối phương: “Thạch Đạt Quý? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Thạch Đạt Quý giống như nằm mộng, chỉ vào mũi của mình: “Chẳng lẽ ngươi qua đây không phải tìm ta?”