Nghê Khuông dương dương đắc ý, cảm thấy biện pháp này của mình rất thông minh. Trên đời này nào có bữa trưa miễn phí chứ? Muốn có thu hoạch, nhất định phải trả giá đắt.
Đầu To hơi do dự. Hắn cảm thấy vẫn nên cho Thạch Chí Kiên vay thì tốt hơn. Dù sao bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau, không ngờ Thạch Chí Kiên lại đồng ý: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Thạch Chí Kiên tiếp tục uống Ngũ Gia Bì: “Đầu To, ngươi lấy giấy bút ra đây, nhân lúc ta đang hứng, ta sẽ kể một câu chuyện cho ngươi nghe.”
Cho dù Thạch Chí Kiên thiếu tiền cũng không đến mức phải đi vay tiền.
Huống chi, với thân phận của hắn bây giờ, chỉ cần hắn nói với ngân hàng vài câu là có thể vay được một đống tiền.