“Ngươi giúp ta viết xã luận trước đi.”
“Xã luận gì?”
“Rất đơn giản. Tiêu đề chính là “Mặt mũi, lớp vải lót và bụng, niềm kiêu hãnh cuối cùng của một công ty thực phẩm sắp phá sản.”
Nghê Khuông trợn mắt: “Ngươi hung ác quá rồi đấy. Cho dù ngươi không chỉ đích danh tên của người ta, mọi người cũng biết công ty đó là công ty nào. Ngươi nhất định phải cạo chết Vĩnh Khang sao?”
“Không phải ta muốn cạo chết mà là ta muốn thu mua nó.” Thạch Chí Kiên nói: “Bây giờ Đới Phượng Niên và ta đang chơi trò chơi kiên trì, xem ai có thể kiên trì đến cùng. Cho nên ta chỉ thêm chút lửa mà thôi.”