A Cự vội cười nịnh: “Ngươi đừng buồn. Ở đây không ai chơi với ta hết. Ta cũng chỉ có một mình ngươi là bạn thôi.”
Bảo Nhi lờ cậu bé đi.
A Cự vội nói: “Như vậy đi, cậu út của ngươi là ông chủ lớn, còn ba của ta cũng giống như vậy.”
Bảo Nhi vẫn không để ý.
A Cự gấp lên: “Vậy ba của ta là thợ điêu khắc hoa. Hắn làm nghề điêu khắc hoa.”