“Ngươi tính là cái gì chứ? Cho ngươi thể diện mà ngươi không cần. Nếu không phải nhìn hai chị em ngươi, một người bị què, một tên thất nghiệp, ta chẳng thèm để ý đến các ngươi.” Ngô Đức Khuê chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên mà mắng.
Hứa Chiêu Đệ bên cạnh quen với Thạch Ngọc Phượng, vội kéo cánh tay của Thạch Ngọc Phượng, nói: “Ngươi mau khuyên em trai của mình đi. Ông chủ Ngô không dễ chọc đâu. Hắn quen với ông chủ Lý đấy.”
Thạch Ngọc Phượng vội kéo em trai của mình: “Chúng ta đi đi.”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Chúng ta sẽ đi, nhưng để ta mời ông chủ Ngô uống nước ngọt trước đã.” Nói xong, hắn cầm chai nước ngọt trên bàn lên.
Bốp.