“Tôn trọng? Ta tôn trọng mẹ ngươi đấy.” Ngụy Tra Lý nhe răng cười: “Nói dễ nghe một chút ngươi là đại minh tinh, nhưng nói trắng ra ngươi không phải kỹ nữ bán thân sao? Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu? Năm trăm, một nghìn hay ba nghìn?” Ngụy Tra Lý vừa nói vừa móc bóp da, lấy tiền nện vào mặt của Phan Anh Tử: “Hôm nay lão tử muốn ngươi theo ta.”
Phan Anh Tử nào bị người ta làm nhục như vậy. Nàng nhìn người chung quanh đang chỉ trỏ mình, không nhịn được, bốp một cái, một bàn tay đánh vào mặt của Ngụy Tra Lý: “Bại hoại.”
Ngụy Tra Lý chịu một bàn tay, lập tức tỉnh rượu ba phần. Hắn thấy mình bị một con hát tát cho một cái trước mặt mọi người, bên cạnh còn có hai người bạn, hắn còn mặt mũi nào mà lăn lộn nữa chứ?
“Tiện nhân.” Ngụy Tra Lý vung một bàn tay vào mặt Phan Anh Tử.
Phan Anh Tử là một nữ nhân yếu ớt. Đừng nhìn nàng tư thế hiên ngang trên màn ảnh, nhưng trong hiện thực nàng đã sợ đến choáng váng, không biết tránh né.