Đầu To mỉm cười. Bình thường hắn không thích ngồi chung bàn với người lạ, trừ phi đối phương hợp khẩu vị của hắn. Bây giờ Thạch Chí Kiên rất hợp khẩu vị của hắn, uống rượu lại sảng khoái, tính cách không khác gì người giang hồ bao nhiêu.
Hai ly rượu vào bụng.
Tửu phẩm nhìn nhân phẩm.
Tối thiểu nhất Thạch Chí Kiên đã được Nghê Khuông và Đầu To coi trọng.
“Đồng hương, tất cả mọi người đều là người trưởng thành. Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ mời ta uống rượu Tây đắt tiền như vậy. Ngươi có chuyện gì thì cứ nói. Có một điều, vay tiền thì không nhé. Rủ ta đầu tư chung thì cũng miễn đi.” Nghê Khuông rất thông minh chặn đường Thạch Chí Kiên trước.