Nghê Khuông bưng ly rượu lên nhấp một ngụm: “Thạch tiên sinh, mặc dù ngươi rất có thành ý. Câu chuyện mà ngươi kể cũng rất sâu sắc, động lòng người. Đồng thời… ừm, cũng rất sáng tạo. Nhưng bây giờ ta đang có việc cần làm. Ta đang viết chuyên mục Wesley cho Minh Báo.”
“Mười nghìn, được không?”
“Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Ta còn viết kịch bản cho Thiệu thị.”
“Mười lăm nghìn.” Thạch Chí Kiên biết hiện tại Nghê Khuông bán một kịch bản nhiều nhất cũng chỉ mười nghìn. Bây giờ hắn trả thêm năm nghìn là nhiều lắm rồi.
“Ta nói đây không phải vấn đề tiền bạc. Ta và lão Tra là bạn, là anh em. Ta không thể bỏ chuyên mục đang viết mà chạy đến viết kịch bản cho ngươi.”