Đới Phượng Ny nhìn thấy hết biểu hiện của Thạch Chí Kiên, trong lòng lại càng khinh thường. Xú nam nhân chính là xú nam nhân. Lúc này, nàng quay qua nhìn Tô Ấu Vi. Nàng thấy gương mặt của Tô Ấu Vi cực kỳ xinh đẹp, nhất là lúc này đối phương đang khóc, người nào nhìn thấy cũng đều cảm thấy thương tiếc, không khỏi ngơ ngác một chút.
“Mỹ nhân đẹp như vậy lại ở cái nhà máy rách nát này, thật đáng tiếc.” Đới Phượng Ny ngạo mạn lướt qua Thạch Chí Kiên bước đến trước mặt Tô Ấu Vi: “Ngẩng đầu lên.”
Tô Ấu Vi ơ một tiếng, vội ngẩng đầu nhìn Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny mỉm cười: “Rất tốt, ngươi rất nghe lời.” Nói xong, nàng móc khăn tay của mình lau nước mắt trên mặt Tô Ấu Vi, nói: “Khăn tay của nam nhân bẩn lắm, lại còn thúi nữa. Vẫn là tỷ tỷ ta đau lòng ngươi.”
Cuối cùng Tô Ấu Vi cũng bình tĩnh lại. Nàng vội trốn tránh nhưng vẫn bị khăn tay của Đới Phượng Ny lau trúng. Tô Ấu Vi chỉ cảm thấy trên chiếc khăn tay tản ra mùi hương động lòng người, rất dễ ngửi.