Đã xé rách mặt nhau rồi, Lợi Triệu Thiên cũng không giả vờ nữa, chỉ vào mặt Thạch Chí Kiên mắng xối xả, không còn chút phong độ của một ông trùm nữa.
"Không sai, ta xuất thân từ Thạch Giáp Vĩ, không thể so với loại người như ngươi." Thạch Chí Kiên vừa đánh tàn thuốc vừa cười khẩy nói: "Loại người như các ngươi tự cho mình là danh gia vọng tộc, nói thật có mấy người là sạch sẽ? Lợi gia các ngươi phát tài nhờ vào cái gì, toàn bộ người Hồng Kông này đều biết. Bán nước cầu vinh không nói, lại còn buôn thuốc phiện. Tài sản của Lợi gia các ngươi đều dựng trên xương máu của người khác. Ngươi nói ta là con rệp, vậy thì trong mắt ta, ngươi còn không bằng cả con rệp.”
Lợi Triệu Thiên nổi giận.
Hắn bị người ta mắng là con rệp. Không, là không bằng cả con rệp.
"Hơn nữa, ngươi có biết không? Ngay từ đầu ngươi đã bị ta tính toán rồi. Ngươi thật sự tưởng mình lấy được Cửu Long Thương là nhờ vào thực lực của mình sao? Đó là do ta đứng sau giúp đỡ ngươi. Vì sao ta lại giúp đỡ ngươi, bởi vì ta muốn lấy ngươi làm bia đỡ đạn. Đắc tội với ba ông trùm hàng hải, đắc tội với lũ da trắng kia, chuyện ngu ngốc như vậy ta sẽ không bao giờ làm. Vì vậy chỉ có thể để ngươi làm.”