"Ai chứ?" Lợi Triệu Thiên giơ tay ra.
"Đương nhiên là ta rồi." Giọng nói vừa dứt, một người từ bên ngoài bước vào với nụ cười trên môi.
Người kia mặc bộ đồ trắng, lưng thẳng tắp, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.
Mắt Lợi Triệu Thiên lập tức nheo lại: "Thạch Chí Kiên, sao lại là ngươi? Quản gia, ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại để người ta vào đây dễ dàng như thế?" Lợi Triệu Thiên quát lớn.
"Đừng quát hắn. Ta muốn vào đây, hắn không thể ngăn cản được." Thạch Chí Kiên bước tới chỗ Lợi Triệu Thiên.