Nhiếp Vịnh Đàn không cười được nữa, gật đầu với Thạch Ngọc Phượng: “Ngọc Phượng tỷ, ngươi nhìn người rất chuẩn.”
Thạch Ngọc Phượng vỗ ngực: “Cái khác thì ta không nói, chúng ta đều là nữ nhân giang hồ nghĩa khí. Sau này, nếu ngươi có bị thương như thế nào, ngươi cứ tìm ta. Ngươi đừng thấy ta yếu đuối, ta vẫn còn khỏe lắm đấy. Mặc dù ta không thể ôm ngươi lêu lầu, ta vẫn có thể dìu ngươi.”
Nhiếp Vịnh Đàn cười khổ: “Cảm ơn Ngọc Phượng tỷ.”
“Được rồi, không có chuyện gì nữa, ngươi vào nhà đi.”
“Vâng.” Nhiếp Vịnh Đàn làm bộ kéo cái chân bị thương của mình vào phòng.