“Đây không phải chuyện xấu mà. Nữ hài, tìm công việc sớm một chút sẽ giúp trong nhà giảm bớt gánh nặng. Xem ra A Chi rất hiểu chuyện.”
Triệu Á Chi bên cạnh không khỏi mở to mắt, thấy Thạch Chí Kiên như thế nào cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, chẳng lớn hơn nàng bao nhiêu, nhưng hắn nói chuyện chẳng khác nào như ông cụ non, còn già hơn cả mấy bác mấy chú nữa.
Ngoài ra, chẳng lẽ hắn quen với ba của nàng thật?
“Haiz, mỗi nhà đều có sự khó xử riêng.” Triệu Thế Tăng thở dài: “Ta vốn muốn để cho nó tốt nghiệp xong thì tìm việc làm cho nó. Nó muốn làm tiếp viên hàng không, cũng chẳng biết nó có thích ứng với công việc bay tới bay lui như vậy không nhỉ.”
“Cha, ngươi đừng quan tâm đến chuyện của con. Ngươi cũng biết từ nhỏ ta đã thích làm tiếp viên hàng không rồi. Ta có thể bay vòng quanh thế giới miễn phí và ngắm nhìn tháp Eiffel ở Pháp, Hawaii ở Mỹ, cầu lớn Luân Đôn ở Anh.”