Bảo Nhi nhìn quả táo đỏ chót mà đám trẻ chọc rụng, gật đầu.
Thạch thái công nói: “Ngươi bỏ con bé xuống đi, để nó tự chơi.”
Thạch Chí Kiên buông Bảo Nhi xuống, nhẹ gật đầu với Thạch thái công, sau đó cùng với Thạch Ngọc Phượng vào nhà thay quần áo.
Thạch thái công nhìn Bảo Nhi và những đứa trẻ khác rất nhanh làm quen với nhau, bắt đầu nhặt những quả táo đỏ dưới đất, ánh mắt lại càng dịu dàng.
Thạch Chí Kiên và chị của hắn vào nhà. Thạch Ngọc Phượng nói: “Đúng là khốn kiếp mà. Ta vốn chuẩn bị nói rất nhiều, sẽ nổi giận. Nhưng bộ dạng của ta bây giờ lại khiến ta nói không ra lời.”