“Cậu út, chúng ta sẽ nuôi con chó con này sao?” Bảo Nhi ngồi xổm xuống, bóp nát màn thầu ném cho con chó đen nhỏ.
Thạch Chí Kiên cười nói: “Sao, ngươi không thích à?”
“Không, ta rất thích. Ta đã muốn nuôi chó từ lâu rồi.” Bảo Nhi ôm con chó đen nhỏ vào lòng, sợ Thạch Chí Kiên lại mang nó đi.
“Nó bẩn lắm, cần phải đi tắm trước.” Thạch Chí Kiên nói: “Phải thơm ngào ngạt giống ngươi mới được.”
Đằng sau truyền đến tiếng lải nhải của Thạch Ngọc Phượng: “Thế đạo này ngay cả người còn không nuôi nổi, lại đi nuôi chó. Ngươi đúng là lòng tốt bất chợt mà.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Thạch Ngọc Phượng vẫn khập khiễng bước đến: “Đừng cho nó ăn màn thầu, rất dễ bị nghẹn.” Nàng tiện tay đặt chén cháo loãng trước mặt con chó đen nhỏ: “Chó chết, tiện nghi cho ngươi rồi đấy.”