“Mùi vị kia…” Lôi Lạc không nhịn được cầm đũa gắp thêm một miếng rong biển nếm thử: “Cảm giác rất lạ.”
Thạch Chí Kiên vừa ăn vừa nói: “Có phải rất ngon không? Đáng tiếc thứ này ta mới nghiên cứu ra, còn chưa được hoàn mỹ, vẫn còn thiếu một chút gia vị, ví dụ như tỏi giã, tương mè, gừng, hành lá, rau thơm các loại. Chờ ta làm xong, đến lúc đó ngươi nếm thử, tuyệt đối rất ngon, còn hơn thịt chó nữa.”
“Lại nổ nữa rồi.” Lôi Lạc ngoài miệng thì nói như vậy nhưng đũa trong tay không ngừng gắp thức ăn, thậm chí còn không nhịn được múc một muỗng canh thưởng thức, chỉ cảm thấy rất ngon.
Rất nhanh, nồi hải sản đã được ăn sạch. Lôi Lạc xoa bụng, tròn vo, no không thể tả. Hắn đã đồng ý với Bạch Nguyệt Thường tối sẽ ăn ít lại, không ngờ tối nay lại ăn nhiều như thế, khi về nhất định sẽ bị chửi.
Có chút lưu luyến buông đũa xuống, Lôi Lạc chỉ vào nồi nước hầm: “Ngươi thả cái quỷ gì vào trong đó vậy? Hương vị thật đặc biệt.”