Ông chủ cầm dao đánh lửa quơ mạnh xuống gầm bàn, con chó đen nhỏ kêu lên ư ử nhưng nó vẫn nhất quyết không chui ra.
Cuối cùng, ông chủ giết chó trực tiếp dùng tay chịu bị cắn, một lần nữa nắm trúng da đầu con chó, lúc này hắn mới kéo ra được.
Ông chủ giết chó lau mồ hôi trên mặt. Hắn dường như quen với Lôi Lạc, lập tức quay đầu nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng vàng khè: “Lạc ca, được không? Chạy nhanh, nhìn ngon mắt, khi nấu nhất định sẽ rất dai.”
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua con chó đen. Nước mắt của nó rưng rưng, lại còn gật đầu với Thạch Chí Kiên, giống như đang cầu xin hắn cứu mạng. Trong lúc hắn cảm thấy lạ, chợt nghe Lôi Lạc nói: “Con này không tệ. Lát nữa ngươi nhớ khử hành tỏi nhiều chút nhé.”
“Vâng, Lạc ca ngươi yên tâm, bảo đảm ngươi sẽ hài lòng.”