Thạch Ngọc Phượng đổ nước tiểu vào trong một bụi hoa ở ban công: “Chẳng phải như vầy là được rồi sao? Chẳng những không lãng phí mà còn có thể tưới hoa.”
Thạch Chí Kiên trợn tròn mắt. Cái này mà cũng được sao?
“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. Tại sao ngươi và Nhiếp tiểu thư lại ở đây? Vừa rồi các ngươi đã làm cái gì?” Thạch Ngọc Phượng hỏi liên tiếp.
Thạch Chí Kiên hoài nghi nếu hắn không thành thật trả lời, nàng sẽ mời hắn uống trà sữa tư pháp mất. Hắn vội nói: “Không có gì, ngủ không được nên lên ban công. Tình cờ gặp, chúng ta nói chuyện tâm sự thôi.”
“Ta đã nói rồi, người ta là nữ hài trong sạch.”