Đới Phượng Niên bật cười, dùng tay nâng cặp mắt kính gọng vàng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Thạch Chí Kiên: “Cho dù Evian có đồng ý bỏ ra 2 xu để trợ giúp ngươi, nhưng xét cho cùng ngươi vẫn chẳng kiếm được tiền.”
Đới Phượng Ny bĩu môi: “Đúng vậy, người ta làm ăn, ngươi cũng làm ăn. Người ta kiếm bồn đầy bát, ngươi chẳng thu hoạch được đồng nào. Thật xấu hổ!”
Thạch Chí Kiên nghe xong, hắn bỗng nhiên cầm nắp chai nước uống Thạch sư phụ đặt lên bàn trà.
Thấy hắn làm như vậy, Đới Phượng Ny không biết hắn định làm cái gì.
Đới Phượng Niên tò mò nhìn Thạch Chí Kiên, không biết đối phương định giở trò gì. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt chợt thay đổi.