“Ông chủ Triệu đúng là người tốt. Ta đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế thiết kế cho thiết kế chai nước giải khát của mình, vì vậy ông chủ Triệu phải trả thêm 2 xu phí sáng chế cho mỗi chai. Hắn hào phóng đến nỗi ngay cả việc tìm ta trả giá cũng không luôn, cứ thế mà sản xuất hàng loạt.”
Đới Phượng Niên là người như thế nào chứ, vừa nghe Thạch Chí Kiên nói xong đã biết được tiền căn hậu quả.
Nhất định Thạch Chí Kiên đã động tay động chân trên hợp đồng, khiến Triệu Đức Phúc không đối phó được, cứ thế mà bị lỗ vốn về phương diện đóng gói.
Thêm 2 xu cho một chai có nghĩa là Triệu Đức Phúc làm không công đơn đặt hàng kia. Ngay cả hai triệu Thạch Chí Kiên thiếu hắn cũng không cần phải trả.
“Thạch tiên sinh giỏi tính toán thật. Bội phục.” Đới Phượng Niên cầm cái chai nhìn kỹ một chút, không thể không thừa nhận thiết kế này rất đặc biệt, chẳng những nhìn có vẻ cao cấp mà còn rất thực dụng.