Cô ấy không truy hỏi An Như Cố học bằng cách nào, dù sao trong giới huyền học, tri thức bị những gia tộc lớn lũng đoạn, chính là cơ mật tuyệt đối. Nhiều lần tò mò bí mật của người khác, chưa chắc người ta sẵn lòng nói, với lại, rất dễ đắc tội họ.
Trong mắt họ, vị đại sư AN Như Cố này tràn ngập bí ẩn, xung quanh phù tầng tầng lớp lớp sương mù.
Bọn họ không định chèn ép, trái lại cảm thấy nên tạo dựng mối quan hệ tốt.
Lâm Vi Vũ nghĩ đến gì đó rồi nói: “Đúng rồi, cô phá giải tiền mua mạng về thuật mượn vận, cung cấp manh mối cho chúng tôi, tiền thưởng sẽ nhanh chóng được gửi đến.”
An Như Cố ừ một tiếng, chợt cô nghĩ đến chuyện này xôn xao trên mạng, rối tung rối mù hết cả lên, hiếu kỳ hỏi: “Sự việc của Chu Đình Đình bị bại lộ, rất nhiều người suy đoán cô ta nuôi quỷ, mọi người định giải quyết ra sao?”
Lâm Vi Vũ nhớ đến những điều cấp trên căn dặn, cô ấy nói: “Ừm… Chu Đình Đình dùng tà thuật hại người, sẽ bị pháp luật chế tài. Về phần sự việc trên mạng, chúng tôi trao đổi với Chu Đình Đình, để cô ta giải thích mình mắc bệnh tâm thần.”
An Như Cố suy nghĩ một lúc, cảm thấy có thể hiểu được. Nhất định Chu Đình Đình không muốn mang danh hại người, chẳng bằng cứ đẩy nó cho việc mắc bệnh, vẫn còn cơ hội tái xuất.
Đối với cục quản lý vụ án đặc thù mà nói, chuyện này nếu huyên náo quá mức sẽ khiến dân chúng khủng hoảng. Dùng biện pháp nói thần kinh có vấn đề là cách giải quyết tốt nhất, đôi bên cùng có lợi.
Ngày hôm sau, An Như Cố xem Weibo, phát hiện Chu Đình Đình đăng bài viết nói thần kinh mình không ổn định, cần tu dưỡng, tạm thời rút khỏi giới giải trí.
Có người tin rằng thần kinh cô ta bất ổn, nhiều người thương xót. Cũng có người cảm thấy cô ta nuôi quỷ, căn bản chẳng tin lý do thoái thác này.
Trên Weibo ầm ĩ muốn lật trời, các bên hỗn chiến rối tinh rối mù.
Nhưng không một ai biết rằng, bây giờ Chu Đình Đình đang bị giam trong ngục, khóc thầm đằng sau song sắt.
An Như Cố bấm tay tính toán, khí vận của Chu Đình Đình bị hạ xuống mức thấp nhất, còn xui xẻo hơn so với trước kia, rốt cuộc không có cơ hội tái xuất.
………………………………….
Thời gian thoáng chốc trôi qua, đã đến Tết Trung Nguyên. Tết Trung Nguyên là Quỷ Tiết. Ngày này, quỷ môn rộng mở, vạn quỷ ẩn hiện. Quỷ ở âm giới sẽ đến nhân gian, tiếp nhận mọi người cúng tế.
Ngày hôm đó, An Như Cố rời khỏi Xuất Vân Quán, đi đến dòng sông nhỏ gần đó.
Rất nhiều người, vào dịp Tết Trung Nguyên sẽ hóa vàng cho thân nhân, bằng hữu đã qua đời hoặc cô hồn dã quỷ xung quanh. Hóa vàng ở trong rừng dễ dẫn đến hỏa hoạn, hóa vàng ở bờ sông thì không cần lo lắng chuyện này.
Cô lấy giấy vàng trong túi ra, khom lưng xuống, mở túi lấy một tờ tiền giấy màu hồng, đặt tiền lên vàng mã, cầm lên rồi lại đặt xuống…
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, dùng tờ tiền thật áp lên toàn bộ giấy vàng. Thao tác này gọi là ấn tiền, tiền thật ấn lên giấy vàng, người mất có thể tiêu được.
Hết xấp này đến xấp khác, cô cứ ấn xuống rồi nhấc lên, động tác cẩn thận ưu nhã.
Đúng lúc này, cô đặt một xấp giấy vàng xuống đất, vươn tay phải ra vẽ một vòng tròn, vừa vẽ vừa niệm tên của sư phụ.
Nếu cô không vẽ, số tiền này sẽ bị cô hồn dã quỷ lấy đi mất, sư phụ cô không cách nào nhận được.
Sau đó, cô dùng bật lửa đốt giấy vàng, ngọn lửa màu vàng bắt đầu bùng cháy lên cao, liếm láp giấy vàng, những chỗ ngọn lửa đi qua dần dần biến thành màu đen.
Một xấp giấy vàng bị đốt hầu như không còn, rơi xuống đất hóa thành tro tàn.
Đợi đến khi dọn dẹp sạch sẽ tàn tro, An Như Cố nhìn về phía con sông, ánh mắt lóe lên chút phiền muộn.
Cảnh còn người mất, không có gì hơn thế.
Hy vọng sư phụ có thể nhận được tiền của cô, đời sau đầu thai vào nhà tốt hơn.
Hả, không đúng, nghe đi đầu thai dưới Địa Phủ phải xếp hàng, hàng đã dài đến mấy trăm năm, hy vọng sư phụ cô nhanh chóng đến lượt.
Lúc này, điện thoại cô chợt vang lên, cô mở ra xem, lại là Lâm Vi Vũ.
Vô sự không đăng tam bảo điện, sao đột nhiên cô ấy lại tìm cô nhỉ?
An Như Cố hiếu kỳ nhận điện thoại, trong loa truyền đến giọng nói lo lắng: “Cô An, xảy ra chuyện lớn rồi!”
An Như Cố nghiêm túc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trấn vật ở Huyền Vũ Tháp Nam Kinh bị trộm mất rồi!”
Học thuyết ngũ hành âm dương là kết tinh của tư tưởng triết học cổ đại, diễn sinh ra văn hóa phong thủy, từ hoàng gia đến dân gian, đều thờ phụng vật phong thủy. Trấn vạch, nói trắng ra là vật trấn trạch.
Có người đặt trong những tòa công trình, Kỳ Lân, kính bát quái, Tỳ Hưu, một số vật đặc thù làm trấn vật, dùng để trấn trạch.
Trấn trạch là từ Hán Việt có nghĩa đen là canh giữ nhà cửa. Đây là một hành động mê tín trong thời xưa. Người ta nói rằng việc sử dụng các phép thuật hoặc biểu tượng, đồ tạo tác để xua đuổi tà ma, là cách để đảm bảo cho nhà cửa được bảo hộ, giữ ổn định vững vàng, đồng thời giúp những thành viên sống trong căn nhà đó được mạnh khỏe, an lành, gặp thuận lợi trong công việc, học tập và đời sống hàng ngày.
Các vật dụng sử dụng trong trấn trạch gồm trấn trạch phù , trấn trạch tiền hoặc các vật phẩm phong thủy là những linh vật trấn trạch: tỳ hưu, con nghê, sư tử, hổ, chuông gió, gậy như ý, hồ lô, cầu thủy tinh, rồng, rùa đầu rồng, gương bát quái, chó.