Cô vừa ra ngoài vẽ phù, chuyện thỉnh Thần rất bí ẩn, tốt nhất không nên để người khác thấy, nếu không thì Thần Linh không cho mượn năng lượng.
Sau đó cô viết bát tự của Đổng Minh vào mặt sau phù chú, thôi động nó rồi trở lại máy tính.
Phù chú bị một lửa vô hình thiêu đốt, đốt từ dưới đến một nửa, ký hiệu phức tạp dần dần biến mất. Dưới cái nhìn chăm chú của mấy chục ngàn người trong phòng livestream, nó dần dần hóa thành tro tàn.
[??? Chủ phòng đốt nó khi nào vậy? Sao tôi không nghe thấy âm thanh quẹt lửa?]
[Tôi cũng không thấy, sao lá phù này lại cháy vậy? Chắc kế bên máy tính có đốt nến chăng?]
[Chủ phòng không đi cứu người, thế mà ngồi đây đốt phù chú?]
[Tôi còn nhớ chủ phòng bán phù bình an ở Đạo Quán, chắc đây là phù bình an? Phù bình an có thể cách không cứu người ư?]
[Lần trước tôi đã đến Xuất Vân Quán mua mấy tấm phù bình an, người trong Đạo Quán nói cần phải luôn mang theo bên người, đây không thể nào là phù bình an được.]
Một lát sau, An Như Cố lặng lẽ quét sạch tro tàn, vẻ mặt bình tĩnh, không màng danh lợi nói: “Đây không phải phù bình an, là phù hoàng lương nhất mộng.”
Bố mẹ Đổng Minh: ???
Khán giả phòng livestream: ???
Bọn họ đã từng nghe nói đến “Hoàng lương nhất mộng”, nhưng phù hoàng lương nhất mộng là gì?
Trong ánh mắt nghi vấn của mọi người, An Như Cố chậm rãi giải thích: “Phù này giải thích rất dài dòng. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ gặp một đạo sĩ họ Lã. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, đạo sĩ cho hắn một cái gối sứ men xanh, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.”
“Còn đạo sĩ họ Lã kia, chính là một trong Bát Tiên của Lã Động Tân.”
“Dân gian có một loại phù chú dùng thuốc đông y chữa bệnh, được xưng là chúc do thuật. Phù hoàng lương nhất mộng cũng là phù của chúc do thuật, dựa vào truyền thuyết này mà tạo thành.”
“Tất nhiên, phù chú không thể có hiệu quả tốt như gối đầu của Lã ông, không thể khiến người ta mơ một giấc dài trải qua cả cuộc đời, nhưng lại có thể mơ một giấc mộng ngắn.”
[Wow, tuy không hiểu gì hết, nhưng tôi biết nó rất lợi hại.]
[Chờ chút, nếu có phù chú này, tôi có thể mơ một giấc mộng đẹp.]
[Nhưng phù chú này chỉ giúp nằm mơ, sao có thể cứu Đổng Minh cơ chứ?]
An Như Cố nhìn đồng hồ trên tay, cô yên lặng chờ đợi kết quả, nói với bố mẹ Đổng Minh: “Tôi chỉ có thể làm hết cách, còn lại phải dựa theo ý trời. Tôi cũng biết thử thách cực hạn, có một số người tham gia vì tiền, nhưng cũng có một số người tham gia vì thích mạo hiểm, hưởng thụ cảm giác kích thích cực hạn, không lo lắng chuyện sinh tử, rất dũng cảm.”
“Con trai hai người có quay về hay không, vậy phải xem sau khi anh ấy mơ xong giấc mơ kia, rồi lựa chọn thế nào.”
Mặc dù bố mẹ Đổng Minh không rõ An Như Cố đang làm gì, nhưng biết đối phương đã ra tay cứu giúp, thế là vội vàng gật đầu, cảm ơn An Như Cố.
…………
Ở một đất nước xa xôi, trên một ngọn núi cao, vô số người đang tụ họp ở đây, đang chuẩn bị tổ chức giải đấu Wingsuit. Trong số những tuyển thủ, Đổng Minh là người được chờ mong nhất.
Có điều hôm nay, chẳng biết tại sao, Đổng Minh cảm thấy mất hồn mất vía, tim đập nhanh hơn thường ngày, dường như cảnh báo mình sắp gặp nguy hiểm.
Anh ấy thở dài một hơi, anh ấy đã kiếm được rất nhiều tiền, được cả danh và lợi. Đồng thời theo tuổi tác càng lớn, thì tố chất cơ thể càng kém xa với những người trẻ tuổi. Chính xác mà nói thì tố chất cơ thể không còn đáp ứng yêu cầu của ngành nghề thử thách cực hạn nữa.
Nhưng mà dục vọng của con người là vô bờ bến, leo lên một bậc thang, thì ánh mắt lại nhìn thấy một bậc thang cao hơn. Anh ấy nghĩ, thừa dịp còn trẻ thì kiếm thật nhiều tiền, để bố mẹ và mình sống tốt hơn.
Dù sao anh ấy phúc lớn mạng lớn, trước đó đã tham gia nhiều lần nhưng không xảy ra chuyện gì, bây giờ chắc cũng thế thôi.
Đổng Minh đã quyết định, kết quả không hiểu sao, chợt một cơn buồn ngủ ập đến, đầu óc nhanh chóng mơ hồ, hai mí mắt híp lại, còn ngáp vài cái.
Sao đột nhiên lại mệt mỏi như vậy? Rất muốn ngủ một giấc.
Lúc này, một nhân viên công tác đi ngang qua, chợt cười nói với anh ấy: “Nghe nói hôm nay có người gọi điện cho ban tổ chức, nói không được cho anh tham gia trận đấu hôm nay, nếu không sẽ xảy ra chuyện không may. Sao mấy người này lại nói chuyện xui xẻo như thế cơ chứ!”