TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 181: Chương 181

Quả nhiên, Ngũ Cốc Hoa Màu không biết giải thích thế nào, thế là lấy tấm ảnh của con trai mình ra.

Người trong tấm ảnh mặc quần áo đen, nhìn hệt như con dơi, căn bản nhìn không rõ tướng mạo, khiến người khác không biết là ai.

Cũng may, dưới tấm ảnh có ghi lại: “Đổng Minh - Quán quân giải Wingsuit lần thứ 23.”

Vừa thấy tấm hình này, phòng livestream đột nhiên náo loạn.

[Hay lắm, tôi xem livestream mà cũng được chồng và bố mẹ chồng tôi!]

[Aaa! Đây là chồng tôi! Đừng có tranh với tôi!]

[Người này nổi tiếng lắm hả? Sao mọi người lại kích động đến vậy?]

[Mặc dù trong giới giải trí, Đổng Minh không nổi tiếng lắm, nhưng mà trong giới thử thách cực hạn lại cực kỳ nổi tiếng. Anh ấy từng chơi rất nhiều môn thể thao cực kỳ nguy hiểm, bao gồm Wingsuit, lặn tự do… Tóm lại, vô cùng trâu bò. Trên cơ bản, ai biết thử thách cực hạn, đều biết Đổng Minh.]

[Nghe nói bây giờ anh ấy đang tham gia giải đấu Wingsuit lần thứ 24.]

Rất nhiều không biết Đổng Minh, nên lập tức lên mạng tìm kiếm, nhanh chóng bị những giải thưởng đối phương đạt được chọc lóe mắt.

Phòng livestream ca ngợi Đổng Minh không hề ngừng nghỉ, nhưng bố của Đổng Minh là Ngũ Cốc Hoa Màu không hề vui vẻ gì cho cam, thậm chí vẻ mặt cay đắng nhìn họ.

Ông ấy thở dài, ưu sầu nói: “Mấy cái môn thể thao này có rất nhiều người gặp chuyện không may, cái môn nhảy dù kia cũng vậy, thường xuyên xuất hiện trên thời sự. Mỗi lần nó ra ngoài, tôi đều nơm nớp lo sợ, mãi đến khi nó báo bình an, tôi mới có thể thả lỏng. Khoảng thời gian này… Bao giờ mới kết thúc.”

Vợ ông ấy cũng sầu bi nói tiếp: “Trước kia nhà chúng tôi rất nghèo, ở sâu trong núi, do Tiểu Minh tham gia thử thách cực hạn kiếm được rất nhiều tiền, chúng tôi mới chuyển đến thành phố sống. Mấy năm nay, nó càng kiếm được nhiều tiền hơn, những dự án nó tham gia lại càng nguy hiểm hơn, khiến chúng tôi sợ hãi vô cùng. Nhất là hôm nay, mắt phải của tôi giật liên tục, mắt trái là cát, mắt phải là hung, tôi sợ hôm nay nó sẽ xảy ra chuyện.”

Ngũ Cốc Hoa Màu gật đầu, tán thành với ý kiến của vợ, chờ mong hỏi: “Đại sư, nó bướng bỉnh vô cùng, tôi không khuyên được nó, cô tính được hôm nay Tiểu Minh có về nhà an toàn hay không?”

“Tấm hình này không dùng được, ông có tấm hình nào rõ mặt không?”

“Có!” Ngũ Cốc Hoa Màu lập tức quay người rời khỏi, khi trở về thì cầm một tấm ảnh khác, là một tấm ảnh thường ngày của Đổng Minh, khiến cho đám khán giả trong phòng livestream kích động vô cùng.

Nhưng mà lúc này, An Như Cố bấm tay tính toán, cô cau mày, ánh mắt bất ổn, khẽ lắc đầu nói: “Thiên Đình tối đen như than, hiện vẻ mặt khi chết, không sống qua hôm nay.”

Bố mẹ Đổng Minh: !!!

Khán giả phòng livestream: !!!

[Huhuhu, không được!]

[Chuyện này… Tôi muốn khóc, anh ấy chỉ mới 28 tuổi!]

[Wingsuit là bộ môn có tỉ lệ người thiệt mạng lên đến 30%, có thể nói là đang chơi trò chơi chết chóc. Hầy, năm trong dự liệu.]

[Người xem vừa vào phòng livestream mà chủ phòng đã tung tin đồn nhảm, nếu tung tin đồn nhảm sẽ bị pháp luật nghiêm trị!]

Mẹ Đổng Minh sụp đổ, nước mắt tuôn như mưa: “Chúng tôi chỉ có một đứa con trai, nếu nó mất, chúng tôi cũng không sống nổi. Tôi biết sẽ có chuyện xảy ra, ban đầu nó kiếm tiền chỉ muốn phụ giúp gia đình, kết quả càng kiếm càng nhiều. Chúng tôi nói đã đủ rồi, ngừng lại đi, nhưng nó không nghe, mà lại muốn kiếm nhiều tiền hơn, tiền sao có thể quan trọng bằng tính mạng cho được…”

Mẹ Đổng lập tức đứng dậy, muốn gọi điện thoại cho con trai, nhưng nghĩ lại, lúc thi đấu hình như không dùng điện thoại, muốn ngăn cản nhưng không biết làm thế nào.

Hai người đã hơn 50 tuổi, vốn dĩ đầu lấm tấm bạc, bây giờ dường như muốn bạc trắng cả mái đầu.

Bố Đổng Minh ngu ngơ ngồi đó rất lâu, vô thức dùng đôi tay thô ráp đưa vào túi lấy một cọc tiền ra, đặt trước điện thoại, nói năng lộn xộn: “Đại sư, cô có thể giúp Tiểu Minh được không? Tiểu Minh có rất nhiều tiền, mong cô nhanh cứu Tiểu Minh với!”

Người đàn ông tóc hoa râm hốc mắt ửng đỏ, không biết làm thế nào, lâm vào trạng thái hốt hoảng, cảm thấy cả thế giới dường như sụp đổ.

Đổng Minh là con trai duy nhất của họ, bọn họ không cách nào chịu nổi nếu con trai qua đời.

[Tôi tra thông tin thời gian thi đấu, bắt đầu lúc 2 giờ 30 chiều, bây giờ còn khoảng 15 phút nữa.]

[Tôi gọi điện cho ban tổ chức, nhưng người ta nói tôi bị thần kinh, căn bản chẳng ai tin tôi cả, huhu.]

[Nếu như là người bình thường, nghe câu này chẳng ai tin cả, tôi có thể hiểu được. Nhưng tôi không thể chấp nhận nổi, Đổng Minh không thể chết!]

[Chỉ còn 15 phút, tôi hoàn toàn không nghĩ ra cách cứu anh ấy.]

Khán giả phòng livestream vội vàng nghĩ phương pháp.

Chẳng biết từ lúc nào, An Như Cố rời khỏi máy tính, khi cô trở về, tay cầm một phù chú có ký hiệu phức tạp.