TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 173: Chương 173

Cô gái xa lạ càng nói càng tức giận, đến cuối cùng thậm chí nghiến răng nghiến lợi mà nói, tức giận đến mức cả người phát run.

Từ nhỏ đến lớn cô ta đã thích anh trai nhà bên tuấn tú lịch sự.

Thế mà anh ta lại lừa cô ta lâu đến vậy.

Cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô gái nhà giàu kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quần áo tinh xảo, túi xách đắt tiền, tự giễu trong lòng.

Gương mặt cô gái nhà giàu không đẹp bằng cô ta, nhưng dựa vào mỹ phẩm đắt tiền nên da trắng trẻo, sáng bóng, cách ăn mặc khiến cả người cô ấy tỏa ra khí chất sang quý, mỹ mạo này dùng tiền để tạo thành, hoàn toàn thắng cô ta - một người mẹ hai con.

Cô ta cố gắng làm lụng vất vả nhiều năm cũng chẳng mua nổi túi xách kia, mà sợ rằng, cái túi xách này chắc là cái tầm thường nhất trong bộ sưu tập ở nhà.

Đối mặt với bằng chứng như núi, Việt Quất trầm tư, mãi một lúc lâu, mới khàn giọng nói: “Vậy hôm nay cô đến đây… để làm gì? Muốn tôi chia tay với anh ta sao?”

Mặc dù cô ấy tự ti, thiếu thốn tình yêu thương, nhưng không phải người ngu ngốc, đã hoàn toàn hiểu được chân tướng sự việc. Cô ấy muốn về quê bạn trai để cho anh ta niềm vui bất ngờ, kết quả bạn trai lại mang đến cho cô ấy một “niềm vui” lớn hơn.

Bố mẹ không đồng ý hôn sự của họ, cho nên bạn trai cảm thấy không tóm được cô, thế là dây dưa với cô gái này.

Bắt cá hai tay, hưởng thụ tình yêu từ hai phía.

Khó trách anh ta lại thích xem video nuôi dạy trẻ con, thì ra không phải vì đứa con tương lai của họ, mà là vì anh ta đã có con trai và con gái!

Cô ấy cho rằng cô gái kia sẽ nói như vậy, dù sao người ta cũng có công sinh cho anh ta một trai một gái, nhất định hy vọng người thứ ba rời đi.

Thực ra không cần đối phương nói, cô ấy cũng định làm thế. Cô ấy tự ti, nhưng là người có lòng tự trọng, khi bức màn đằng sau bạch mã hoàng tử bị vạch trần, cô ấy cảm thấy buồn nôn.

Nhưng cô gái ngoài cửa sổ lại lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ đến đưa rượu thôi, đừng nói với họ là tôi đưa đến.”

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân, giọng nói vui mừng của bạn trai và bố mẹ anh ta truyền đến.

Cô gái kia thấy thế, không nói gì, chỉ quay người rời khỏi.

………

Điện thoại vẫn luôn kết nối, gút mắc tình cảm được truyền lên mạng một cách hoàn hảo.

[Chết tiệt, tôi đã nói trên đầu người hữu duyên xanh mà, tôi là đại tiên tri!]

[Kiểu này tôi thấy sợ đó, câu chuyện quái quỷ gì vậy, vị hôn phu của tôi thực ra đã có vợ!]

[Mấy tên chạn vương sau khi kiếm chác được nhiều rồi bắt đầu ngoại tình, tên chạn vương này thế mà đã có vợ và con rồi. Hay lắm, đây là chạn vương phiên bản plus đấy à!]

[Nếu nghĩ theo hướng tốt đẹp, một con trai và một con gái, ghép lại thành chữ “tốt”, không đau lòng mới là lạ đấy.]

[Tôi to gan suy đoán kế hoạch của anh ta. Đầu tiên cố gắng ổn định vợ ở quê, rồi vào thành phố kết hôn với con gái nhà giàu, nhờ vào bố mẹ vợ giúp đỡ, một bước lên trời, sau đó nâng đỡ cả gia đình mình đổi đời. Sau đó ngã bài, không giả vờ với vợ nữa, đường đường chính chính dẫn con và người thứ ba về nhà.]

[Bạn trai cô và bố mẹ anh ta về rồi, người hữu duyên, mau chạy đi, không thể sống ở đây được.]

[+1, nhỡ đâu họ biết mọi chuyện đã bại lộ, không kiếm chác được nhiều tiền, nảy lòng tham mưu tính chuyện xấu xa thì sao.]

Việt Quất cúi đầu, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Đại sư, đây chính là kiếp nạn của tôi sao?

An Như Cố thấy đường tình duyên của cô ấy gập ghềnh, thở dài nói: “Đúng vậy.”

Người hữu duyên nhìn thấy những bình luận này, cũng ý thức được tình cảnh của mình hiện giờ khá nguy hiểm.

Dưới bộ dáng hào hoa phong nhã anh ta lại ẩn giấu sự dối trá, lừa gạt, mưu mô, tà ác…

Nhỡ đâu anh ta biết cô ấy đã biết rõ bộ mặt thật của anh ta, rồi nảy ý đồ xấu thì sao bây giờ? Nơi đây là thâm sơn cùng cốc, nếu cô ấy bị người ta giết rồi chôn xác, nói không chừng bố mẹ cô ấy cũng chẳng tìm được thi thể.

Việt Quất cầm bình rượu, chợt nhớ ra một chuyện. Cô gái kia không trở mặt mà chỉ vạch trần người kia… Hình như vì giúp đỡ cô ấy.

Cô ấy vừa cầm bình rượu vừa cố gắng suy nghĩ, vô cùng hối hận vì đã đến đây một mình.

Tiếng bước chân của bạn trai và bố mẹ anh ta càng lúc càng gần, sắp về đến cửa nhà.

Lúc này, chợt tai nghe truyền đến giọng nói của An Như Cố, hệt như âm thanh cứu mạng: “Cô bỏ bình rượu vào túi xách, đừng để họ thấy.”

Việt Quất nghe xong lập tức cho bình rượu vào túi xách.

Quả thực, bình rượu này không rõ lai lịch, nhỡ đâu bọn họ tra hỏi, cô ấy không biết giải thích thế nào, dù sao cô ấy chẳng hề biết người dân trong thôn, lại càng chẳng biết đường đi đến tiệm tạp hóa.