Cô ấy nghe thấy An Như cố nói vậy, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành, đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói bí hiểm của An Như Cố: “Hôm nay cô có một kiếp nạn.”
Người hữu duyên: ???
Khán giả phòng livestream: ???
Đúng lúc Việt Quất định hỏi, thì truyền đến tiếng bước chân, cửa sổ bên trái chợt vang lên tiếng gõ.
Việt Quất quay đầu nhìn lại, giật mình kêu lên.
Là một cô gái hơn 20 tuổi đứng ở cửa sổ đang nhìn chằm chằm cô ấy.
Cô gái kia tướng mạo thanh lệ, mặc quần áo đơn giản, thắt bím, trên tay ôm một bình rượu thuốc, đẩy lên trên, hình như muốn đưa nó cho Việt Quất.
Việt Quất thấy thế lập tức đứng dậy, mở cửa sổ ra, tò mò hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Cho cô rượu nè, đây là rượu mà Cẩm Trình và bố anh ấy thích nhất.”
Cô gái xa lạ dò xét Việt Quất, ánh mắt rất quái dị, đẩy bình rượu lên.
Việt Quất tưởng rằng người dân trong thôn có ý tốt, vui mừng liên tục nói: “Được, cảm ơn cô.”
Nhưng cô gái kia không định rời đi, vẫn chăm chú nhìn cô ấy như cũ: “Cô là người yêu trên thành phố của Cẩm Trình à?”
Việt Quất ngẩn người, ngọt ngào nói: “Đúng vậy, chính là tôi. Chúng tôi sắp kết hôn, nghe người dân trong thôn luôn khen ngợi Cẩm Trình, đến lúc kết hôn, tôi muốn mời toàn bộ người dân trong thôn đến. Cô là họ hàng của anh ấy sao? Tôi cũng muốn mời cô đến chung vui.”
Cô gái xa lạ nghe vậy, ánh mắt lóe lên sự oán hận: “Đến chứ, sao tôi lại không đến? Tôi là người thân của anh ta, còn thân thiết hơn so với tưởng tượng của cô, tôi muốn dẫn con của tôi đến, ăn cơm cùng với mấy người, để tôi xem mấy người có ăn được hay không.”
Việt Quất: ???
Cô ấy thấy giọng điệu của đối phương hơi lạ, nhìn nhìn tuổi, tò mò hỏi: “Cô là chị tư của anh ấy sao?”
Tính toán một lúc nhớ đến mấy người chị khác hình như lớn tuổi hơn, chỉ có cô gái trước mặt này tuổi tác tương ứng với chị tư.
Nhưng cô gái xa lạ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, hung tợn nhìn chằm chằm cô ấy rồi mắng: “Chị gì mà chị? Tôi là vợ của anh ta!”
Việt Quất: ???
Khán giả phòng livestream: ???
Việt Quất trừng to mắt nhìn, không thể tin nổi lùi về sau mấy bước: “Cô nói cái quái gì vậy? Tôi mới là vợ của anh ấy, chúng tôi sắp đi lấy giấy kết hôn. Cô là ai?”
“Từ năm 18 tuổi tôi đã ở bên nhau, tôi đã sinh cho anh ta 2 đứa con! Tôi không phải vợ anh ta, chẳng lẽ là cô?”
Việt Quất như bị sét đánh ngang tai, tay run rẩy, mặt tuôn mồ hôi như mưa, vô cùng hoảng sợ: “Không thể nào, sao Cẩm Trình có thể làm vậy…”
Cô gái xa lạ cười gằn lấy một tấm hình ra, đưa tấm ảnh cho Việt Quất xem.
Tấm ảnh này được chụp ở studio, người đàn ông ôm một bé trai, còn cô gái ôm bé gái, cười tươi với máy ảnh, trên đó có một hàng chữ: “Ảnh gia đình.”
Cô gái trong tấm ảnh giống y hệt cô gái xa lạ đang đứng trước mặt, mà người đàn ông kia lại càng quen hơn, chẳng phải vị hôn thê của cô ấy hay sao?
Việt Quất cầm tấm ảnh, khiếp sợ nhìn chằm chằm tấm ảnh, cậu bé giống hệt bạn trai của cô ấy, hệt như một khuôn đúc ra, tựa như một phiên bản thu nhỏ.
Cô gái xa lạ kia thấy Việt Quất sợ hãi, sự đau khổ trong lòng đã vơi đi bớt, kể về chuyện của mình và Lý Cẩm Trình: “Chúng tôi đã đính hôn từ khi còn nhỏ, 18 tuổi thì ở bên nhau. Trước đây chúng tôi ước định, khi anh ta tốt nghiệp đại học sẽ về quê kết hôn. Kết quả khi lên đại học thì dã tâm của anh ta càng lớn, mãi không muốn kết hôn với tôi.”
“Bố mẹ tôi đã hỏi bố mẹ anh ta rất nhiều lần, bố mẹ anh ta bị ép đến mức tức giận nói cho tôi biết, Lý Cẩm Trình tìm được một cô gái nhà giàu trong thành phố, sắp làm con rể nhà giàu, muốn tôi rời khỏi anh ta.”
“Nhưng tôi đang mang thai, bố mẹ tôi muốn tôi đi phá, nhưng bác sĩ nói nếu như phá thai sau này tôi sẽ không thể có con nữa, cho nên tôi chỉ có sinh nó ra, là con trai.”
“Nhà họ mấy đời đều chỉ có một con trai, cho nên muốn đứa bé này, nhưng chúng tôi không muốn. Kết quả khi Lý Cẩm Trình học thạc sĩ thì nói với tôi, cô gái nhà giàu đó chê bai bố mẹ anh ta, thế là đã chia tay với cô gái nhà giàu kia, thế nên chúng tôi lại quay về bên nhau, nói là sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì về kết hôn.”
“Tôi tin anh ta, sau đó lại sinh cho anh ta một đứa con gái, tôi ở nhà đợi anh ta, cứ đợi, đợi mãi, đợi đến khi anh ta học xong tiến sĩ, nhưng vẫn không quay về kết hôn với tôi.”
“Vừa nãy tôi đã gặp anh ta và bố mẹ, họ tránh né ánh mắt của tôi, tôi thấy không đúng lắm. Tôi nghe người dân trong thôn nói có một cô gái xinh đẹp đến nhà họ, tôi đoán rằng đó chính là cô.”