Cô ấy càng nói càng nhỏ, cảm thấy ngượng ngùng khi thổ lộ tâm tư của mình, cuối cùng lí nhí như muỗi kêu, rồi không nói gì nữa.
An Như Cố tiếp tục đoán mệnh cho cô ấy: “Mệnh cô có Văn Xương Tinh, thành tích học tập tốt, thi một trường đại học tốt, khi vào đại học dính phải đào hoa, sau đó thành đôi với vị hôn phu bây giờ. Anh ta là mối tình đầu của cô đúng không?”
Việt Quất gật đầu: “Đúng vậy, tôi thi đậu đại học đứng đầu của tỉnh, sau đó gặp bạn trai của tôi. Anh ấy là đàn anh của tôi, cao ráo đẹp trai, là chủ tịch hội sinh viên, là người nổi bật trong trường tôi.”
“Mà tôi thì ngoại trừ có bố mẹ giàu có, thì tôi là một con vịt xấu xí. Tôi gia nhập hội sinh viên, dần dà thân quen hơn. Tôi không nghĩ anh ấy lại thích một người bình thường như tôi. Mỗi lần tôi hỏi anh ấy chuyện này, anh ấy chỉ cười nói mình quan tâm đến tâm hồn hơn.”
Cô ấy nhớ lại bạn trai vừa cao ráo lại đẹp trai của mình thì đỏ mặt, bắt đầu cảm thấy hạnh phúc: “Năm nay tôi 27 tuổi, anh ấy 28 tuổi, cuối năm nay chúng tôi muốn kết hôn.”
[Thế mà lại là tình yêu học đường, quả nhiên những người có điều kiện tốt đều yêu đương từ sớm, huhuhu, tôi chịu thua.]
[Chỉ mỗi mình tôi tò mò tại sao đến bây giờ mới kết hôn à?]
Việt Quất thấy bình luận này, giải thích: “Hoàn cảnh nhà bạn trai tôi không tốt, gia đình anh ấy là hộ nghèo, phải nhận tiền trợ cấp, nhà còn có 4 chị gái. Học phí và tiền tiêu hàng tháng đều do tôi chi trả, tốn hơn 1 triệu tệ.”
“Bố mẹ anh ấy không đồng ý chuyện hôn sự của chúng tôi. Tuy tôi nhát gan, nhưng lại dũng cảm một lần, không muốn rút lui. Mãi đến khi bạn trai tôi lên học tiến sĩ, nhận được việc làm ở công ty lớn, bố mẹ anh ấy mới đồng ý.”
Cô ấy chống đối với gia đình nhiều năm, cuối cùng đạt được ước nguyện, khi Việt Quất nói chuyện, từng chân răng kẽ tóc đều thể hiện sự vui sướng.
Cô ấy cầm điện thoại lên, đổi thành camera sau, xoay một vòng hoàn cảnh chung quanh, một ngôi nhà ngói nông thôn xuất hiện trước mắt họ.
Bây giờ rất nhiều nông thôn đều là nông thôn mới, có rất nhiều ngôi biệt thự kiểu phương tây mọc lên, rất đẹp. Nhưng nhà của bố mẹ bạn trai cô ấy lại là nhà ngói cũ nát, vách tường dùng đất đắp thành, nền nhà nhấp nhô.
Dây điện chằng chịt trên tường nhà, là đèn sợi đốt, xung quanh rất nhiều đồ đạc lộn xộn, khiến người ta không có chỗ đặt chân.
Nhưng Việt Quất không hề chê bai, chỉ cười nói: “Bố mẹ anh ấy không thích dọn dẹp nhà cửa, cho nên nhà hơi bẩn, lát nữa tôi và bạn trai sẽ cùng dọn dẹp, mọi người có cảm thấy nhà này mang phong cách cổ xưa hay không? Rất gần gũi với thiên nhiên?”
[Chẳng có cảm giác cổ xưa, chỉ cảm thấy cực kỳ cũ nát. Tường đất, chỉ cần khoét lỗ là cuỗm được hết tài sản.]
[Ở trông cái nhà này, ngẩng đầu lên nhìn là có thể thấy trời sao, quả thực gần gũi với thiên nhiên.]
[Tôi có thể chấp nhận nhà cũ, nhưng không thể chấp nhận nổi nhà quá lộn xộn như vậy, nhà này có chuột không nhỉ?]
[Nhà này mà cũng khen được… Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.]
[Đến công trường chuyển gạch một ngày cũng được 200 tệ, nếu như cơ thể bố mẹ anh ta vẫn khỏe mạnh, tôi nghĩ bố mẹ anh ta vô cùng lười biếng.]
[Mọi người đừng xem trọng vật chất đến thế, tôi đồng tình với người hữu duyên. Tình cảm của người ta sâu đậm đến thế, bạn trai còn là tiến sĩ, sắp đến công ty lớn làm việc, tương lai sẽ có tiền mà?]
[+1, đừng khinh thường thiếu niên nghèo! Nhà này là của bố mẹ người ta, người hữu duyên đâu ở đây, mọi người phí công quan tâm làm gì.]
Việt Quất thấy khán giả ầm ĩ, vội vàng ngăn cản họ lại: “Bạn trai tôi biết nhà mình nghèo, cho nên luôn không muốn tôi đến đây thăm họ. Mấy ngày trước tôi biết anh ấy hôm nay muốn về nhà, nên cố tình đến đây, muốn tạo bất ngờ cho anh ấy. Tôi muốn cho anh ấy biết, tôi không hề chê anh ấy, tôi yêu tất cả mọi thứ của anh ấy.”
“Khi bạn trai tôi thấy tôi về quê của anh ấy, nên kinh ngạc vô cùng, nhưng chỉ cười chào tôi mà thôi. Anh ấy nói đây là lần đầu tiên tôi đến nhà họ, nên muốn chuẩn bị cho tốt, anh ấy và bố mẹ ra ngoài mua thịt, dặn tôi không nên ra ngoài.”
Sau khi nghe cô ấy nói, nét mặt An Như Cố vô cùng vi diệu.
Khán giả đã nhận ra biểu cảm An Như Cố biến hóa, mơ hồ cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
[Dựa theo kinh nghiệm xem livestream của chủ phòng, mỗi lần chủ phòng biểu cảm thế này, thì đây không phải chuyện tốt.]
[Khẳng định người hữu duyên gặp chuyện không may!]
Quat nhiên, An Như Cố thở dài một hơi rồi nói: “Cô có biết tại sao bọn họ phải ra ngoài hay không?”
Việt Quất nghe vậy thì ngẩn ra, hiếu kỳ hỏi: “Bọn họ nói ở đây toàn núi, đường đi vô cùng phức tạp, rất dễ lạc đường. Chẳng lẽ không phải như họ nói?”