TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 162: Chương 162

Bà ấy và chồng nhìn nhau, cùng bái một cái, sau đó cắm nhang vào lư hương.

Lửa thiêu đốt từ từ, hương khói nghi ngút, trong không khí tràn ngập mùi hương.

Khói lượn lờ, bay lên cao, cho nên thắp hương có thể thông Thần.

Chẳng biết tại sao, một luồng gió phả vào mặt Ngô Văn Đình, được lồng gió mát xoa dịu, dần cảm thấy bình tĩnh hơn, đầu óc hỗn loạn khi nãy trở nên sáng tỏ hơn, ngẩn người ra.

Bà ấy từng đến một số chùa miếu nổi tiếng để thắp hương, thậm chí tiêu hao rất nhiều tiền, nhưng chưa từng cảm nhận được cảm giác kỳ diệu này.

Xuất Vân Quán này, hình như Thần Linh thật sự hiển linh.

Phát hiện này khiến bà ấy tâm huyết dâng trào, nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện, hy vọng con trai của bà ấy Đinh Uy Hải có thể bình an về nhà.

Trong lúc bà ấy cầu nguyện, ngọn lửa dần thiêu đốt, hương càng lúc càng ngắn.

Lúc này chồng bà ấy ở bên cạnh, chỉ vào lư hương, hiếu kỳ hỏi: “A Đình, em có thấy nén hương ở giữa hình như cháy hơi chậm không?”

Ngô Văn Đình mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía lư hương: “Thật à?”

Nén hương bên phải và bên trái cháy rất nhanh, đã ngắn hơn, nhưng nén hương ở giữa cháy rất chậm, đã trở thành nén hương cao nhất.

“Haizz, đúng như vậy thật!” Ngô Văn Đình kinh ngạc: “Rõ ràng em cắm ba nén hương cao bằng nhau, sao ở giữa lại cháy chậm vậy, hay là do chất lượng của hương?”

Thương Nguyệt thấy tình huống trên lư hương, nhớ An Như Cố trước đó nói với cô ấy, má ửng hồng, vui vẻ nói: “Bà muốn mời tôi ăn cơm à?”

Hai vợ chồng Ngô Văn Đình mờ mịt, tại sao lại mời cô ấy ăn cơm?”

Họ suy nghĩ một chút, An Như Cố giúp họ tìm con trai, là ân nhân cả nhà họ, không cần chủ động nói, bọn họ cũng sẽ mời.

Thế là Ngô văn Đình vội vàng nói: “Tất nhiên rồi, nhất định sẽ mời.”

Hai vợ chồng Ngô Văn Đình mừng rỡ: “Thắp hương xuất hiện điềm báo vui mừng, con trai nhất định sẽ về nhà.”

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, vô cùng vui vẻ.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói lạnh thấu sương của Thương Nguyệt truyền đến: “Tôi nói ăn cơm, là ăn cỗ á.”

Vợ chồng Ngô Văn Đình: ???

Thương Nguyệt không phải người, không cảm thấy đau buồn khi thấy có người sắp chết, đưa tay che miệng, hưng phấn nói: “Cô ấy nói với tôi, nếu có người gặp chuyện không may, hương 2 ngắn một dài. Hai người thắp ra hương thế này, chứng tỏ trong nhà sắp có tang.”

Người chết là ai, bọn họ không cần đoán cũng biết kết quả, ngoại trừ con trai của họ, còn có thể là ai nữa chứ?

Ngay cả Thần cũng cảm thấy con trai của họ lành ít dữ nhiều.

Sau khi nghe xong, hai vợ chồng Ngô Văn Đình nhanh chóng suy sụp, chỉ có thể tự an ủi chính mình, nói rất lượng hương có vấn đề, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.

Lúc này giọng nói trong trẻo như suối chảy của An Như Cố truyền đến: “Con trai của hai người bây giờ chưa chết.”

Hai vợ chồng Ngô Văn Đình nghe vậy vui vẻ không thôi, như tìm được cứu tinh nhìn về phía An Như Cố.

An Như Cố cất bước vào chủ điện, nhìn ba nén nhang trong lư hương, kết luận: “Nhưng cách cái chết không xa…”

Hai vợ chồng Ngô Văn Đình: …

Đại sư này, chỗ nào cũng tốt, nhưng sao nói chuyện kỳ cục vậy…

An Như Cố quay lại nhìn họ, cô mặc áo sơ mi trắng, quần đen, da trắng đến chói mắt: “Con của hai người, có nói cậu ấy đi đâu không?”

Ngô Văn Đình suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại di động của mình ra, đưa khung chat của mình và con trai cho An Như Cố xem: “Nó vừa tốt nghiệp đại học, muốn đi du lịch với bạn cùng phòng, nói muốn đi thám hiểm gì đó, tôi không biết chúng đi đâu, bốn đứa con trai đi cùng nhau, chắc không xảy ra vấn đề gì đâu, cho nên tôi yên tâm để chúng đi.”

“Kết quả 3 ngày rồi vẫn không có tin tức, gọi điện thoại nhưng không ai bắt máy. Tôi gọi điện cho mấy phụ huynh khác, phát hiện ba đứa còn lại cũng chưa về nhà, và cũng mất liên lạc.”

Nói đến đây, bà ấy lại rơi nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, khàn giọng nói: “Đại sư, tôi chỉ có một đứa con trai, nếu như nó có mệnh hệ gì, tôi và bố nó thật sự sống không nổi nữa.”

“Tôi sẽ cố hết sức.” An Như Cố nhận điện thoại di động, nhìn đoạn chat của Đinh Uy Hải và mẹ mình.

Cô tìm một lúc, ngoại trừ biết Đinh Uy Hải đi thám hiểm ra, thì không tìm được manh mối nào khác.

Cô ấn mở trang cá nhân của Đinh Uy Hải ra xem, bài viết mới nhất khiến cô chú ý.

Đinh Uy Hải: [Nghe nói 12 giờ đêm ngồi chờ ở trạm xe buýt đợi, sẽ thấy xe chở linh cữu, không biết là thật hay giả? (icon mặt vừa khóc vừa cười).]

Đinh Uy Hải và ba bạn cùng phòng chụp hình selfie, sau lưng họ là bản đồ xe buýt. Bốn sinh viên trẻ tuổi vừa tốt nghiệp đại học, cười tươi trước ống kính, nhìn bộ dáng vô ưu vô lo.