TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 161: Chương 161

“Thật sao? Tôi có thể ở lại đây thật hả?” Động tác của cậu ấy ngừng lại, ánh mắt tràn ngập sự vui mừng.

“Đúng vậy, thực ra tôi muốn đến đây mở một nhà ma.”

An Như Cố dò xét cậu ấy, cô cảm thấy người này rất thú vị, thế là nói: “Kịch bản của cậu không dọa được tôi, còn người khác cảm thấy thế nào thì tôi không biết. Vừa hay, tôi đang cần một quản lý nhà ma, cậu có đồng ý làm quản lý hay không?”

“Tôi sẵn lòng!” Người đàn ông sướng đến phát rồ, gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi sẽ quản lý nhà ma thật tốt, tôi xem rất nhiều phim kinh dị, cộng thêm chính tôi nữa, tuyệt đối sẽ khiến họ sợ, chỉ cần một mình tôi cũng có thể đưa nhà ma này nổi tiếng trên mạng.”

“Cậu tên gì?”

Người đàn ông thành thật trả lời: “Tô Duy Trí.”

“Ở chỗ tôi vẫn còn một quỷ nữa, hình như rất giống cậu, thích dọa người ta. Tôi nghĩ, nếu hai cậu gặp nhau, có thể trở thành bạn tốt.”

Người đàn ông nghe vậy, nhướn người lên nhìn, gật đầu nói: “Được.”

Những quỷ khác cảm thấy suy nghĩ của cậu ấy quá ngây thơ, trở thành quỷ hơn 1 năm, cậu ấy chưa từng gặp một quỷ khác cùng chung chí hướng với mình.

“Bây giờ cậu đừng ra ngoài, đợi tôi nhận thầu chỗ này, sau đó xây dựng lại, sẽ có thời gian cho cậu làm.”

Đối với việc nhận thầu, An Như Cố không hiểu rõ lắm, nhưng may mắn có tiền bối là thôn trưởng, ông ấy lo trái lo phải, giúp cô liên hệ việc nhận thầu.

Khu vui chơi bây giờ được xem như công viên, công trình trò chơi ở đây bỏ hoang, khó khăn lắm mới có người nhận thầu, nên được xét duyệt rất nhanh.

Sau khi ký hợp đồng xong, cô nhận thầu nhà ma.

Ngay sau đó, cô để balo của Chu Khoa Vũ ở nhà ma, để bọn họ giao lưu kịch bản, 10 ngày sau chuẩn bị khởi công, tự mình làm chủ gầy dựng.

Ngày hôm sau, một cặp vợ chồng trung niên đến Đạo quán, hai vợ chồng này ăn mặc lịch sự, phú quý, từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, nhưng vì đi xa, nên đầu tóc hơi rối.

Bọn họ vừa đến Đạo quán, bèn nhanh chóng kính nhờ Thương Nguyệt thỉnh An Như cố đến, hình như họ gặp chuyện vô cùng lớn, không thể trì hoãn thêm phút giây nào.

Sau khi đi đến viện phụ, họ nhìn thấy An Như Cố, người vợ vội vàng đi đến cạnh cô, sốt ruột nói: “Đại sư, tôi nghe mấy người Từ Miểu nhắc đến cô, nói cô có bản lĩnh, có thể bắt quỷ, cũng có thể tìm người.”

An Như Cố

Táng Thư: Viết bởi thầy phong thủy Quách Phách, là một trong những sách kinh điển về phong thuỷ âm trạch nói riêng và phong thuỷ nói chung.

Người vợ dụi mắt, hốc mắt ửng hồng nói: “Con trai tôi mất tích.”

Bà ấy biết được An Như Cố tìm người cần có ảnh chụp, cô chưa cần hỏi đã lấy một tấm ảnh gia đình ra.

Không chỉ vậy, bà ấy còn lấy một tấm thẻ ra, đặt vào tay An Như Cố: “Đại sư, trong thẻ có 2 triệu, chỉ cần cô có thể giúp tôi tìm được con trai, tấm thẻ này chính là của cô.”

Trước đó người vợ nghe Từ Miểu được An Như Cố chỉ điểm, tránh được đào hoa nát, lại nghe nói con trai của vợ chồng Trương Linh tránh được tiền duyên kiếp trước. Bà ấy là bạn của họ, biết họ không cần thiết phải nói dối, cũng không cho rằng họ nói dối, thế là tin tưởng An Như Cố mà không hề nghi ngờ gì.

Nhưng bà ấy cho rằng mình không bao giờ cần đến phương thức liên lạc của đại sư, dù sao bà ấy thấy mình không xui xẻo đến vậy.

Vậy mà hôm nay, bà ấy khóc nức nở hỏi bạn của mình về phương thức liên lạc và địa chỉ, rồi đến thẳng Xuất Vân Quán.

Mấy hôm trước, cũng có một vị khách hành hương đến đây, nói con gái mình mất tích. Nhưng cô gái kia chỉ bỏ nhà ra đi, không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần người mẹ không ngăn cản mình và bạn trai thì sẽ trở về.

An Như Cố cho rằng cậu con trai này cũng bỏ nhà ra đi, kết quả cô cầm bức ảnh lên xem, mắt lạnh băng.

Mặt con trai khách hành hương này, trên Thiên Cung có hắc khí mờ nhạt, gương mặt lộ điềm báo qua đời.

An Như Cố thấy điềm báo qua đời, nhíu mày, bấm tay tính toán, cảm thấy việc không ổn, thế là quay sang nói với Thương Nguyệt: “Dẫn họ đi thắp ba nén hương.”

Thương Nguyệt trừng mắt nhìn, không hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của An Như Cố, cảm thấy việc này không hề bình thường, thế là không tiện hỏi nhiều, nghe theo cô nói dẫn hai vợ chồng họ về chủ viện thắp hương.

Cô ấy đốt ba nén hương rồi đưa cho họ, dạy họ cách vái: “Hai người cúi đầu bái, sau đó cắm hương vào lư hương bên trên, nhớ phải thắp ba nén hương bằng nhau.”

Ba nến hương dài hệt nhau, cắm vào lư hương cũng phải cắm bằng nhau.

Ngô Văn Đình cầm ba nén hương, không hiểu gì cả, hệt như lọt vào sương mù.

Bọn họ đến đây kính nhờ An Như Cố tìm người, nhưng An Như Cố lại nói người dẫn họ đến đây thắp hương làm gì chứ?

Lẽ nào thắp hương có thể tìm thấy người?

Chuyện này kỳ quái thật đấy.

Nhưng đại sư đã phân phó như vậy, có lẽ trong chuyện này có liên quan gì đó, họ suy nghĩ một lúc, quyết tâm làm theo Thương Nguyệt nói.