TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 160: Chương 160

An Như Cố: …

Sau đó, An Như Cố mở mắt âm dương ra, cô quan sát mọi thứ, nhìn trái nhìn phải, như thể xác nhận gì đó.

Nhìn xong cô lập tức đóng mắt âm dương lại, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cặp mắt hoa đào của cô ẩn chứa ý cười: “Cậu nói mà quỷ… Là chính cậu đó à?”

Con ma duy nhất ở chỗ này… Chính là người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông: !!!

Người đàn ông nghe xong lùi lại hai bước, lật nhật ký của mình ra, đôi mắt đờ đẫn trừng lớn, tiêu rồi! Cậu ấy chưa nghĩ đến, nếu như bị vạch trần thì nên diễn thế nào.

Cậu ấy đau khổ suy nghĩ, sau đó cắn răng, cách tốt nhất lúc này là lập tức biến thành quỷ, đuổi vị khách này đi.

Cậu ấy vừa suy nghĩ xong, lập tức thực hiện.

Mắt trừng lớn, mắt dần đờ đẫn hơn, da trắng bệch, đồng thời hiện lên những vết lở loét của xác chết.

Người đàn ông cất nhật ký vào túi quần, lạnh lùng cười: “Nếu cô đã phát hiện, vậy tôi không che giấu nữa.”

Cậu ấy cho rằng mình lộ ra diện mục chân thật kinh khủng thế này, người đối diện sẽ hét lên chói tai rồi chạy trốn, dù sao mình cũng là một con quỷ chân chính.

Trong chớp mắt, cậu ấy đột nhiên cảm thấy mình trở thành một miếng thịt heo nằm trên thớt trong chợ, mặc cho người ta lựa chọn.

Người đàn ông: ???

Cậu ấy hóa trang không đáng sợ à?

Sao người này không bị dọa sợ thế?

Lòng tự trọng của cậu ấy bị đánh bay, cảm thấy xấu hổ, lùi về sau mấy bước, đi đến quầy lễ tân, gục mặt vào tay, dáng vẻ không thể chấp nhận sự thật.

Cậu ấy đã cố gắng thiết kế kịch bản lâu như vậy, diễn tập một mình không biết bao nhiêu lần, nhưng khởi đầu lại chẳng tốt đẹp như mong đợi.

Sao cậu ấy lại thất bại vậy nhỉ?

Mắt cậu ấy rưng rưng, buồn rười rượi, rồi bắt đầu khóc to.

An Như Cố: …

Sao quỷ này kỳ quái thế nhỉ?

An Như Cố thở dài một hơi, đi đến cạnh người đàn ông đang vùi đầu khóc thút thít, cô kéo áo sơ mi lên, lộ xâu Tiền Ngũ Đế trên tay, chọc chọc cánh tay quỷ nam kia.

Quỷ nam bị quấy rầy, mất kiên nhẫn, kết quả ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiền Ngũ Đế, giật mình hét lên, hoảng sợ không thôi nói: “Aaa, tôi là quỷ tốt, tôi là quỷ tốt!”

Cậu ấy nhìn thấy loại pháp khí trừ tà là Tiền Ngũ Đế, sao lại không hiểu cơ chứ?

Vị khách này, không phải người bình thường vô tình đến đây, mà là một nhân sĩ huyền học.

Nghĩ đến đây, cậu ấy buồn hiu, vẫn chưa hoàn thành lý tưởng của mình, mà đã mất mạng rồi, sao thê thảm như vậy cơ chứ?

Nhưng An Như Cố không hề có suy nghĩ đuổi giết hay siêu độ đối phương, kéo tay áo xuống, chỉnh ngay ngắn lại, rồi tò mò hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”

Cô có thể nhận ra, quỷ nam này là quỷ mới, trên người không có nợ máu, chứng tỏ chưa từng hại người.

Nếu không, khi cô vừa trông thấy cậu ấy đã siêu độ rồi, chứ đâu có kiên nhẫn diễn với cậu ấy, cô muốn nhìn xem quỷ này định làm gì.

Biết đối phương tạm thời không muốn tổn thương mình, người đàn ông ôm lấy cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nói: “Tôi… tôi muốn mở nhà ma ở đây.”

“Cậu một con ma, lại muốn ở đây mở nhà ma?” An Như Cố vi diệu nói.

Người đàn ông thấy An Như Cố chất vấn lý tưởng của mình, đột nhiên thấy tủi thân, giải thích rõ ràng: “Thực ra, khi còn sống tôi là một người thích xem phim kinh dị, nhưng tôi không muốn xem dưới góc độ nhân vật, mà tôi thích xem dưới góc độ ma quỷ, tốt nhất có thể dọa bọn họ sợ kêu ầm ĩ.”

“Bởi vì tôi không phải là ma, cho nên bình thường tôi chỉ kể chuyện ma cho bạn bè nghe, dọa bọn họ sợ chút thôi.”

“1 năm trước tôi bị tai nạn giao thông, sau đó trở thành quỷ. Tôi vừa đau buồn vừa vui vẻ, đau lòng vì không gặp được người nhà, vui vẻ là vì có thể tùy tiện dọa người khác.”

“Nhưng mà quỷ lâu năm nói với tôi, nếu như quỷ quấy rối người sống, sẽ tổn hại âm đức, sẽ bị âm sai đuổi bắt.”

“Tôi lo trái nghĩ phải, nếu mở nhà ma, thì không gặp phiền phức này.”

“Bọn họ chủ động đến đây để bị hù dọa, cho dù bị tôi dọa sợ, cũng không biết tôi là ma, cho nên tôi không vi phạm quy tắc, hì hì hì.”

An Như Cố: …

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, khách bị hù dọa thật sự rất thảm.

Người đàn ông nghĩ đến gì đó, cầu xin tha thứ nói: “Những nhà ma nơi khác đều có chủ, tôi bay tới bay lui, trôi dạt đến nhà ma không chủ này. Nếu cô không muốn tôi ở đây, thì tôi lập tức đi ngay.”

Mặc dù lòng không buông bỏ được, nhưng vì giữ mạng, cậu ấy đứng dậy, lấy giấy bút và nhật ký của mình ra, rồi lấy những đạo cụ đã chế tác ở trong tủ ra, chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng đúng lúc này, bên tai lại truyền đến giọng nói của An Như Cố: “Hay là cậu cứ ở lại đây đi…”