Người từ thị trấn nhỏ đi ra như Lý Hạo, cảm giác có chút giống thằng nhà quê.
Kỳ thực, Vương Minh nói đi chơi một vòng…khụ khụ, hắn có chút động tâm, nhưng là, vì muốn duy trì hình tượng, hắn lựa chọn cự tuyệt.
Ở đây có nhiều người như vậy!
Nhưng mà, đợi đến khi tuần tra đến cửa khẩu giao nhau với Nguyệt hải, nếu vẫn không thấy cái gì, Bắc hải quá lớn, rất dễ lạc đường, ngược lại là có thể ở lại Nam Độ nghỉ ngơi một lát.
Trong lòng Lý Hạo thầm nghĩ, giờ phút này, càng ngày càng đến gần nơi đó.
Tòa thành kia, dưới ánh đèn, dường như bắt đầu hiện ra.
Một tòa thành sáng chói!
Cái vùng đất phía bắc biên giới Ngân Nguyệt này, thế mà lại có thành phố không đêm như vậy, ngay cả Lý Hạo cũng có chút bất ngờ, bãi cát xa xa kia, giờ phút này đã hơn nửa đêm, thế mà vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều đèn đuốc, thậm chí là lửa trại.
Còn có tiếng ca hát!
Bên cạnh, có người hừ lạnh một tiếng, Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, liền nghe Hồng Thanh khẽ nói: “Mọi người đều đang nói phương bắc đã rung chuyển, Ngân Nguyệt cũng có nguy cơ như thế, những người này đã hơn nửa đêm, còn ở đây vừa múa vừa hát, quả nhiên, cổ văn có nói, thương nữ không biết vong quốc hận, cách bờ còn xướng hậu đình hoa.”
Lời này vừa nói ra, Vương Minh lại không phục, nhanh chóng giải thích, đây là thương nghiệp chi đô, phương bắc vẫn còn chưa loạn, cứ coi như là loạn thật… Nam Độ dựa vào bến cảng thương nghiệp nổi tiếng, nếu như không có những tiếng ca này, những cảnh tượng thái bình thịnh thế như vậy, Nam Độ liền sẽ hoang phế, một khi Nam Độ hoang phế, ngươi có biết, Ngân Nguyệt sẽ mất đi bao nhiêu tiền thuế? Nam Độ là bến cảng quan trọng, thậm chí còn có nhiệm vụ như một thông đạo vận chuyển vật tư, không có sự phồn hoa của Nam Độ, hơn trăm triệu nhân khẩu của Ngân Nguyệt, ít nhất 30 triệu người sẽ không có cơm ăn… đây cũng không phải là nói quá!”
“Ngân Nguyệt vốn là vùng đất nghèo, cũng không có đặc sản gì, chỉ dựa vào Nam Độ để nuôi sống gần phân nửa người của Ngân Nguyệt… ngươi hiểu cái gì, tiếng ca này vẫn còn, ngươi nên cảm thấy vui mừng đi, nếu thật sự không còn…ha ha, chắc chắn là phiền phức lớn rồi!”
Lời nói của cả hai, dường như đều có lý.
Lý Hạo cũng có chút cổ quái, nhìn thoáng qua Vương Minh, nếu thật như gia hỏa này giải thích, tiếng ca ở Nam Độ đại biểu Ngân Nguyệt phồn hoa, hay là nói, chỉ là đơn thuần dát vàng lên mặt mình, kỳ thực y là ưa thích cái cảnh phồn vinh này?
Đương nhiên, bất luận thế nào, lời nói này của Vương Minh vẫn là có đạo lý.
Nam Độ là bến cảng thành thị nằm về phía nam của Ngân Nguyệt, bên này một khi xuất hiện bộ dạng thất bại, toàn bộ Ngân Nguyệt, chính xác là sẽ phải gánh chịu trọng thương.
Hồng Thanh vốn dĩ còn đang hừ hừ, giờ phút này nghe vậy, cũng có chút mờ mịt.
Thật vậy sao?
Nàng kỳ thực cũng không phải là quá hiểu, chẳng qua là cảm thấy, nơi này quá phồn hoa, cùng với một số tin tức nghe được, có chút không hợp nhau, giờ phút này nghe Vương Minh nói vậy, không khỏi nói: “Nam Độ phồn hoa, thật có thể nuôi sống nhiều người như vậy sao?”
“Cái này còn có thể giả sao?”
Vương Minh cười nhạo: “Xem nhiều sách, đọc nhiều báo chí, nơi này thuế nặng, không đơn thuần là người Nam Độ dựa vào buôn bán kiếm tiền, thuế má hàng năm cũng nuôi sống hơn phân nửa hệ thống quan phương của Ngân Nguyệt, tiền lương của chúng ta cũng đều dựa vào cái này, mấy năm nay trung bộ không ủng hộ, không phát xuống khoản tiền, chỉ dựa vào chúng ta tự cấp tự túc. Nơi đây còn phụ trách vận chuyển một số hàng hóa quan trọng, đến từ những hành tỉnh khác của phương bắc, và một số lương thực của trung bộ…”
“Bản thân Ngân Nguyệt, lương thực không phải là quá nhiều, bởi vì mùa đông quá rét lạnh, không được giàu có như phương nam, cũng không thích hợp trồng trọt bằng phương nam. Ngân Nguyệt vẫn cần phải nhập khẩu lương thực, mặc dù không phải là nhiều, nhưng cũng không thể đứt đoạn con đường này, trừ điều đó ra, tất cả những thứ chúng ta ăn, chúng ta ở, đều cần dựa vào nơi đây đưa đến toàn bộ Ngân Nguyệt, nếu dùng đường bộ mà nói, nhân lực và vật lực sẽ tiêu hoa rất nhiều, dùng đường thủy mới có thể tiết kiệm lượng lớn nhân lực vật lực…”
Vị con em thế gia này, đang phổ cập tính quan trọng của Nam Độ cho mọi người.
Không có Nam Độ, Ngân Nguyệt sẽ triệt để bị phong bế, chỉ có thể dựa vào Lâm Giang ở sát bên cạnh, bố thí cho một chút…nhưng Lâm Giang kia, đôi khi cũng sẽ thi hành một số hạn chế cùng chế tài đối với Ngân Nguyệt.
So với Vương Minh, Hồng Thanh lại có vẻ hơi thiếu kiến thức một chút, phụ thân nàng mặc dù vô cùng cường đại, nhưng Hồng Nhất Đường cũng không để ý đến chính trị, càng không bồi dưỡng huấn luyện Hồng Thanh về phương diện này, cho nên Hồng Thanh có vẻ hơi vô tri.
Lý Hạo kỳ thực cũng như vậy.
Chờ Vương Minh nói xong, Hồng Thanh có chút xấu hổ: “Thì ra là thế, đó là do ta hiểu lầm… ừm, nơi đây phồn hoa rất tốt, càng phồn hoa càng tốt, tiếng ca thật là dễ nghe!”
Vương Minh vốn dĩ còn muốn đấu một trận với nàng, kết quả, người ta liền lập tức nhận sai, Vương Minh khẽ giật mình, có chút cổ quái: “Con người của ngươi… tại sao lại không giống với người khác?”