“Phong Hải thành xem như một thành lớn, nhân khẩu hơn 400 vạn, ở phương nam cũng tương đối giàu có…nhưng vẫn là không bằng thành Nam Độ! Nam Độ mới là thành thị giàu có của Ngân Nam, nơi đó có thể thông ra Bắc hải, hải vận phát triển không gì sánh được, còn là một bến đò tự nhiên, một số hàng hóa của trung bộ đều phải vận chuyển đến nam bộ trước, rồi sau đó lại vận chuyển ra toàn bộ Ngân Nguyệt.
“Nhân khẩu của Nam Độ không phải là quá nhiều, chỉ hơn 3 triệu người, tiền thuế thu được hàng năm, lại nhiều gần bằng với Bạch Nguyệt thành, thậm chí so với Diệu Quang thành còn nhiều hơn, là nguồn kinh tế chủ yếu của Ngân Nguyệt.”
“Ở Nam Độ… cũng có một chút cảnh tượng của trung bộ, các hình thức vui chơi, những đồ vật mới lạ, có lẽ Bạch Nguyệt thành không có, Nam Độ thì nhất định sẽ có! Trước kia, ta đã từng đi Nam Độ chơi mấy lần, nơi đó không đơn thuần chỉ có người của Ngân Nguyệt, còn có người của những thành thị phương bắc, thậm chí cũng có người của trung bộ, đều hội tụ tại Nam Độ, cảm giác giống như là cửa khẩu tự do…”
Vương Minh đúng là con nhà giàu, hiểu rất rõ mấy thứ này.
“Phía Nam Độ cũng có một phân bộ của Tuần Dạ Nhân, thực lực cũng không tệ lắm, có hai vị Nhật Diệu tọa trấn, Nguyệt Minh còn có hơn 10 vị, còn có ba bốn mươi Tinh Quang sư… bây giờ xem ra, có lẽ cũng chỉ như vậy, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, lực lượng canh giữ cũng gần bằng với hai thành Bạch Nguyệt và Diệu Quang.”
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Nguồn lực lượng này, bây giờ xem ra cũng không phải là gì, cần phải hiểu rõ, trước đó thành lập phân bộ ở Ngân thành, chỉ có Lưu Long một vị Đấu Thiên, cũng coi như là lực lượng đỉnh cấp của phân bộ.
Phía Nam Độ, thực sự cũng đã rất coi trọng.
“Không chỉ như vậy, kỳ thực bên kia cũng có trú quân, số lượng không nhiều, nhưng cũng khoảng chừng 3000 người… để giữ gìn trật tự của Nam Độ.”
“Thuyền này rất nhanh, ta hoài nghi, bọn người Hầu bộ trưởng bây giờ cũng chỉ mới vượt qua Nam Độ không bao lâu…đi đường này mà nói, kỳ thực có thể tiến vào Bắc hải nhanh hơn một chút, nhưng đi bên này, vận chuyển đường bộ thì không được thuận tiện cho lắm.”
Bọn người Hầu Tiêu Trần hẳn là không phải đi đường này, mà là đi đường bộ, cho nên tự nhiên sẽ không đi ngang Nam Độ, nhưng nếu nhìn từ phía vị trí địa lý, đi qua Nam Độ, xuyên qua cửa thành Bắc hải, ngược lại là có thể tiến thẳng vào hành tỉnh Bắc hải, sẽ so với đường bộ gần hơn một chút.
Đang lúc nói chuyện, Vương Minh lại có chút mong đợi nói: “Đến Nam Độ bên kia, nếu vẫn không phát hiện hành tung của hải tặc… chúng ta đi Nam Độ chơi một chút? Ta mời mọi người có được không? Ăn uống vui chơi bên đó… đều tốt hơn Bạch Nguyệt thành. Lại càng không có cảm giác áp chế, có chút cảm giác giống như thành đô thương nghiệp, không như Bạch Nguyệt thành, có cảm giác giống như là trung tâm văn hóa chính trị quá nghiêm túc…”
Lý Hạo không nói gì, mà là cười nói: “Có vui như vậy thật không?”
“Đó là đương nhiên! Là Đoàn Trưởng ngươi chưa thấy qua, xa hoa trụy lạc, mỹ nữ như mây, tiêu tiền như nước, ở đó, có tiền, ngươi muốn gì thì có đó…”
Vương Minh càng nói càng thêm hưng phấn: “Nếu không tin, ta đưa ngươi đi chơi thử, mấy cô bé bên kia, thật nõn nà, nức tiếng gần xa…”
“Khụ khụ!”
Lưu Long ho nhẹ một tiếng, cắt ngang lời nói của Vương Minh.
Càng nói càng không tưởng nổi!
Đây không phải là đơn độc truyền tin, Vương Minh gia hỏa này lúc này đều sắp cười thành tiếng, là đang đối thoại trực tiếp cơ mà.
Bên cạnh, có người nhìn y khinh bỉ.
Ví như Hồng Thanh, ví như Liễu Diễm… chỉ là , toàn bộ đều mặc hắc khải, không nhìn ra biểu hiện gì.
Vương Minh cười ha hả, tiếp tục nói: “Thật đó, Đoàn Trưởng, ta nói là khi tuần tra kết thúc, chúng ta đi chơi một chút, cũng không phải bây giờ, mọi người nhìn ta làm gì?”
Cũng không làm trễ chính sự.
“Ngươi im miệng trước đi.”
Lý Hạo cũng không nói thêm gì, nhìn thoáng qua phương xa, thuyền nhỏ nhanh chóng tiến lên, trên mặt biển lúc này, thương thuyền thật sự là nhiều hơn một chút, thậm chí thấp thoáng nhìn thấy chút ánh đèn, trên một số thương thuyền, cũng đều là đèn đuốc sáng trưng.
Cái này ở bên Bạch Nguyệt thành vốn là không có.
Thuyền nhỏ tránh khỏi những thuyền này, nhưng càng tiến lên, càng cảm giác phồn hoa.
Đêm đã về khuya, nơi xa, mơ hồ có thể thấy được ánh đèn, cảm giác càng ngày càng sáng tỏ, nơi xa có tòa thành thị giống như là không có đêm tối vậy, cái này khiến Lý Hạo cảm thấy rất mới mẻ.
Đúng như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy cảnh đêm như vậy.
Ngân Nguyệt sau mười giờ tối, gần như không còn đèn đuốc gì nữa.
Mà Bạch Nguyệt thành, mặc dù có, nhưng Bạch Nguyệt thành cũng tương đối nghiêm túc, kỳ thực cũng không có âm thanh ồn ào gì, ngược lại là nơi đây, khoảng cách rất xa, Lý Hạo vốn là tai thính mắt tinh, dường như nghe được một chút tiếng nhạc.