Trong đêm tối, một chiếc thuyền nhanh chóng lướt thẳng trên mặt biển.
Giống như cá côn bằng vào biển.
Nơi xa, hiện ra một chút ánh sáng, Lý Hạo nhìn từ phía xa, nơi đó, hẳn là Lưu Vân Thành, một trong ba thành duyên hải, tiếp tục tiến về phía trước chính là Phong hải, cuối cùng là thành Nam Độ.
Nam Độ, ở gần Bắc hải.
Lý Hạo đi ra phía đầu thuyền, đứng trên đầu thuyền nhìn về phương xa, đèn đuốc sáng trưng, các thành phía nam của Ngân Nguyệt, về đêm vẫn náo nhiệt hơn các thành trì phương bắc.
Xa xa, dường như còn có thể trông thấy có người trên bờ biển.
Trên bãi cát dường như còn có những cặp tình nhân đi ra ngoài du ngoạn vào ban đêm, đêm không về ngủ, cũng không biết là họ có biết rằng, các thành duyên hải có khả năng sẽ bị hải tặc tập kích không?
Có lẽ, bọn họ không biết.
Một lúc sau, cũng có người đi lên đầu thuyền, Lưu Long ngược lại có vẻ rất bình thường, nhưng Vương Minh có chút thất điên bát đảo, dường như có chút cảm giác say sóng, đi ra khoang thuyền, nhìn về phía xa, đến khi nhìn thấy ngọn đèn, hơi buồn nôn nói: “Thật khó chịu, tốc độ rất nhanh a, cái này đến Lưu Vân Thành rồi sao?”
Từ Bạch Nguyệt thành đến Lưu Vân Thành, xa khoảng mấy trăm dặm, cảm giác chỉ mất chút thời gian đã đến nơi này.
Chiếc thuyền này, tốc độ thật là nhanh.
Lý Hạo không nói gì, Lưu Long dùng hệ thông tin của áo giáp truyền tin nói: “Trên đường đi, ta lại thấy được một số thương thuyền, ban đêm còn có thương thuyền hay sao, phía Ngân Nguyệt, ta trước đó còn ngỡ rằng không có hải vận, xem ra hải vận cũng xem như là phồn vinh.”
Trên biển, vẫn có một số thuyền, nhưng Lý Hạo kiểm tra một lúc, không phải hải tặc, trong tình huống bình thường, sẽ có một số siêu năng tọa trấn, cũng chỉ là vì để đề phòng bất trắc, trên thực tế nếu quả thực gặp hải tặc, cũng sẽ không có tác dụng gì.
Lý Hạo cũng không nói gì, thuyền nhỏ nhanh chóng xuyên thẳng qua, rất nhanh ánh đèn đã ở sau lưng.
Vương Minh lại là có chút chóng mặt, giờ phút này cũng có chút lâng lâng: “Tiến lên trong bóng đêm, ngược lại là có chút giống như trong tiểu thuyết, có cảm giác vì bảo vệ lê dân bánh tính, vượt sóng vượt gió, phá vỡ hắc ám! Những người này, đại khái sẽ không biết, đêm khuya như vậy còn có người ở trên biển che chở bảo vệ cho bọn họ?”
Lưu Long cười, đưa tin nói: “Đừng quá mơ mộng, coi chừng gặp hải tặc, dọa đến ngươi không chạy nổi, nhìn bộ dạng này của ngươi, cũng sắp đứng không nổi rồi.”
“Say sóng là phản ứng bình thường, đợi đến khi gặp kẻ địch, ta nói không chừng ngược lại kích động lên.”
Hai người đưa tin hàn huyên vài câu, mà Lý Hạo vẫn không nói chuyện, một mực đứng yên nơi đầu thuyền, nhìn về phía nơi xa.
Những lời Vương Minh vừa nói giống như là đang khắc ghi trong lòng hắn.
Một khắc đó, hắn nghĩ đến Chiến Thiên quân.
Trong hắc ám tiến lên, vượt sóng vượt gió, bảo vệ Ngân Nguyệt…
Thật vậy sao?
Trước khi lên đường, dường như không có cảm giác như vậy, nhưng nhìn thấy Lưu Vân Thành phía sau lưng kia, đèn đuốc sáng trưng, cũng khó tránh khỏi dâng lên một chút tự hào nho nhỏ.
Các ngươi có biết, ở trong đêm tối này, có một chi quân đội, đang canh gác bảo vệ cho các ngươi hay không?
Hơn nửa đêm, bỗng nhiên quyết định ra biển, vốn không phải là tâm huyết dâng trào.
Mà do mấy ngày nay, trong lòng không ngừng dâng lên một ý nghĩ, một chút suy nghĩ, có phần do Chiến Thiên quân ảnh hưởng, cũng có phần do đám người Hồng Nhất Đường ảnh hưởng…bất giác liền nghĩ đến một số chuyện mà trước kia chưa từng nghĩ qua.
Nếu như hải tặc đánh đến Nguyệt hải… có hay không sẽ ảnh hưởng đến Ngân Nguyệt?
Chi bằng đi xem một chút… nếu thật sự là có hải tặc không thức thời đánh tới, nên chiến vẫn là phải chiến.
Khi sinh ra những suy nghĩ như vậy, thậm chí quyết định chủ động xuất chiến… Lý Hạo cũng đã hiểu rõ, cuối cùng cũng chịu một chút ảnh hưởng, ngây thơ cũng tốt, ngu xuẩn cũng được, một khắc này, hắn dẫn đội ra biển, thật sự là đang có ý nghĩ muốn giết địch bên ngoài thành.
Cũng không cố ý muốn khống chế bất cứ thứ gì, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Đón lấy gió biển, bọt nước tung bay, thuyền nhỏ tiếp tục xuyên thẳng trong biển rộng, tốc độ cực nhanh.
…
Trong chớp mắt, hai canh giờ đã trôi qua, lại một tòa thành thị hiện lên ở trước mắt.
Rất là náo nhiệt.
Càng đi về phía nam, càng náo nhiệt, tận cùng của Nguyệt hải, chính là Bắc hải, Bắc hải đối với vương triều Thiên Tinh mà nói, thuộc về phương bắc, đối với Ngân Nguyệt mà nói, lại là tận cùng của phương nam, tiến vào Bắc hải, đại biểu bước vào tận cùng của phương bắc đại địa.
“Phong Hải thành.”
Vương Minh bên cạnh hắn đã hồi phục rất nhiều, hiểu biết cũng rất nhiều, giờ phút này, trên đầu thuyền tụ tập không ít người, tất cả mọi người đều ra đây hít thở không khí, cũng nhân tiện nhìn biển và thành trì trong bóng đêm.