TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 967: Trời cao mặc chim bay (2)

Lần này là Tử Nguyệt bị bắt, nhưng nếu ngày đó Hầu Tiêu Trần bắt những người khác, bắt Lục Nguyệt các nàng mà không giết thì Ánh Hồng Nguyệt ông ta cũng sẽ đi trao đổi.

“Thủ lĩnh sáng suốt!”

Nữ tử áo xanh hô lên.

Ánh Hồng Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, cười khẽ nói:

“Cái gì mà sáng suốt không sáng suốt, nếu thực sự sáng suốt thì đã không xem thường tên kia. Sớm biết nguy hiểm nhưng vẫn cho Lục Nguyệt các nàng đi, bây giờ...”

Lắc đầu than nhẹ một câu: “Tạo hoá trêu ngươi!”

Chỉ là không thể ngờ tới bên trong Chiến Thiên Thành lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.

Ba bên điều động hơn 10 tên Húc Quang, trong đó có vài người đã là hậu kỳ.

Đối với Hầu Tiêu Trần đã rất đề phòng, dựa theo suy đoán thì Hầu Tiêu Trần không muốn giải trừ phong ấn, thì toàn quân của ba tổ chức lớn sẽ không bị diệt tạo thành tổn thất lớn như vậy. Hẳn là có nguyên nhân khác.

Chỉ dựa vào mấy người Hầu Tiêu Trần, Khổng Khiết, Ngọc La Sát là không thể, trừ phi họ giải trừ đi toàn bộ phong ấn.

Nữ tử áo xanh vội vã lên tiếng: “Đó là do Hầu Tiêu Trần giở trò...”

“Giở trò”

Liếc nhìn Thanh Nguyệt, ông ta thở dài: “Đừng lúc nào cũng hạ thấp kẻ thù, làm như vậy chỉ làm cho ta cảm thấy mình thật sự là đồ bỏ đi. Thừa nhận sức mạnh của kẻ thù không phải là điều gì xấu, kẻ thù mạnh khiến cho chúng ta thất bại thê thảm, đó chỉ là do vận may của chúng ta không tốt. Ngươi kẻ thù là đồ bỏ đi thì chính ngươi đang lộ ra sự ngu ngốc của mình.”

“...........”

Thanh Nguyệt lập tức im lặng.

Bất quá không phải vì sợ hãi mà chỉ có chút bất đắc dĩ. Gần đây tâm trạng của thủ lĩnh không được tốt cho lắm, lúc trước nếu nói như thế, ông ta sẽ giải thích dài dòng như vậy.

“Cũng tại ta trong mấy năm nay quá buông thả các ngươi.”

Ánh Hồng Nguyệt lại lắc đầu: “Nói chung phụ nữ cần phải mạnh như vậy làm gì? Phụ nữ trời sinh không phải để đánh nhau. Việc đó là của đàn ông làm. Cho nên tạo thành ảnh hưởng không tốt với các ngươi. Sau khi bước vào Húc Quang, vì được mọi người nể tình, không ai tự dâng lại đi trêu chọc các ngươi. Kết quả lần này cho ta một kích phủ đầu, để cho các ngươi nhớ được, mấy lão già của Ngân Nguyệt ra tay, một cái so một cái thâm độc.”

Ông ta biểu hiện có đau khổ lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Thanh Nguyệt im lặng không nói nữa.

Ánh Hồng Nguyệt tiếp tục nói: “Năm đó sáu người các ngươi, Ngọc La Sát thì chạy trốn, trong một lần Khổng Tước cùng Thần Nữ đều bị giết, Tri Chu và ngươi vẫn còn sống. Đợi khi Tri Chu trở về, có gắng nhiều nổ lực hơn một chút.”

Nói xong những điều này, ông ta nhìn xuống đại điện chậm rãi nói: “Đi đưa tin cho người của phủ Định Quốc Công, nói Lý Hạo giết Từ Phong, Quang Minh Kiếm sắp làm phản, Từ gia tự mình cân nhắc một chút.”

“Tuân lệnh.”

Người bên dưới liền biến mất. Về phần tin tức là thật hay giả, thủ lĩnh đã nói như vậy thì chắc chắn là thật, không cần phải nghi ngờ.

Thanh Nguyệt vẫn là hỏi một câu: “Quang Minh Kiếm thực sự làm phản?”

“Chính xác.”

Ánh Hồng Nguyệt thở dài: “Thật sự không quen bồi dưỡng võ sư của Ngân Nguyệt! Từ gia dùng giày Truy Phong để Quang Minh Kiếm làm việc nhiều năm như vậy, bọn họ đồng ý chỉ cần Từ Phong bước vào Thuế Biến kỳ liền đem giày Truy Phong giao cho Từ Phong. Lúc đó Quang Minnh Kiếm vừa làm cha vừa làm mẹ, toàn tâm toàn lo cho sự trưởng thành của Từ Phong, nhanh chóng lấy được giày Truy Phong. Nhưng hiện tại người đã chết, Quang Minh Kiếm không làm phản mới là lạ.”

Thanh Nguyệt có chút nghi hoặc hỏi: “Theo tính cách của Quang Minh Kiếm thì vài năm trước chẳng phải nên làm phản sao? Sao phải đợi đến hiện giờ?”

“Lúc trước là cô ta không đủ mạnh nhưng nay có tin đồn Quang Minh Kiếm đã rất mạnh.”

“Từ gia cũng không phải là yếu.”

Ánh Hồng Nguyệt khẽ cười: “Đúng là rất mạnh, với lại Từ gia cũng không gạt cô ta. Nếu Từ Phong thật sự có thể bước vào Thuế Biến kỳ, bọn họ nhất định sẽ đưa giày Truy Phong cho Từ Phong. Đừng xem thường Quang Minh Kiếm đã già, lại vô cùng khó coi, những thứ này đều không cần chú ý tới. Đến lúc đó âm dương hợp nhất, Từ Phong có thể mượn nhờ cơ hội này kiếm lời được 2 chuyện, thứ nhất là có được lực lượng thuần dương, thứ hai là tiến gần đến Húc Quang kỳ, nhưng đáng tiếc hiện tại không thể được rồi.”

Ông ta dường như hiểu ra được nhiều thứ, lại cười một tiếng: “Cho nên vẫn là ở đây xem náo nhiệt đi. Ta không phải là muốn hại bạn cũ, chỉ muốn họ đi giải quyết phiền phức thì cẩn thật một chút, coi chừng bị Quang Minh Kiếm đánh đến không kịp phản kháng, giữ lại chút sức giúp ta thâm dò Lý Hạo cùng đám Ngân Nguyệt kia.”

“Vâng”

Thanh Nguyệt gật đầu, tuổi cô cũng không nhỏ nhưng bây giờ lại tỏ ra đơn thuần.

Ánh Hồng Nguyệt yêu thích phụ nữ đơn thuần như vậy, nhẹ nhàng cười lên, đơn thuần vậy cũng tốt. Mấy năm nay, không cho các nàng tham gia quá nhiều chính là sợ các nàng đánh mất đi sự đơn thuần này.

Chỉ là hiện tại xem ra không được tốt cho lắm.

Nội bộ quá hài hoà cho nên đi ra ngoài làm việc liền khó khăn, tỉ lệ thành công cũng giảm xuống, còn kém hơn đám người thường. Không biết Hầu Tiêu Trần và mấy tên kia có mắng mình nuôi phế đi mấy tên võ sư của Ngân Nguyệt hay không.

“Thử lĩnh, chúng ta không cần giày Truy Phong sao?”

Thanh Nguyệt lại hỏi một câu, trong lòng nghĩ không bằng mượn cơ hội lần này cướp lấy nó?

Ánh Hồng Nguyệt lắc đầu: “Trong vài năm trở lại đây, toàn bộ những vũ khí của Lưu gia đều rơi vào tay của Định Quốc Công. Không cần thiết vì thứ này trở mặt với họ, trong 8 cây vũ khí kia, nòng cốt nhất chính là thanh kiếm của Lý gia. Đáng tiếc lúc trước vẫn tìm không ra nhưng hiện tại có thể chắc chắn nó nằm trong tay Hầu Tiêu Trần chứ không phải Lý Hạo.”