Hầu Tiêu Trần nói đi liền đi.
Lúc này, tin tức Hầu Tiêu Trần rời đi nhanh chóng bị truyền ra. Một đội ngũ bắt đầu đi về phía Thiên Tinh Thành.
...
Khu vực Trung Bộ
Phía trên ngai vàng của một toà đại điện nằm sâu trong một ngọn núi.
Một người đàn ông anh tuấn đến có chút bất thường, sắc mặt có chút trắng bệch yên lặng lắng nghe tên đứng phía dưới báo cáo: “Thủ lĩnh, ngoại trừ Liệp Ma đoàn của Lý Hạo ra thì Hầu Tiên Trần, Ngọc La Sát, Kim Thương cùng Vũ Vệ quân đều rời đi rồi.”
Nghe xong báo cáo, gã yên lặng giống như đang suy nghĩ một thứ gì đó.
Vị mỹ nữ mặc trường bào màu xanh đứng bên trái, trong mắt mang theo sự lạnh lùng nói: “Thủ lĩnh, ngày mà Hầu Tiêu Trần cùng Ngọc La Sát đến được Trung Bộ chính là ngày chết của bọn họ! Uy nghiêm của Hồng Nguyệt nhiều lần bị giẫm đạp, Hầu Tiêu Trần và Viên Thạc đều đáng chết.”
“Không cần nói lời hung ác.”
Thanh âm của người đàn ông nhẹ nhàng, huơ huơ tay ý bảo tên nữ tử kia đừng nói nữa.
Nữ tử liền im lặng.
Có người ở hai bên Ngân Nguyệt phía dưới đại điện, ánh sáng yếu ớt bên trong đại điện nhìn cẩn thận thì có thể nhìn thấy một số mặt quỷ, chỉ là bọn nó vô cùng im lặng khiến cho toàn bộ đại điện trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Hầu Tiêu Trần…”
Người đàn ông giống như đang suy tư rồi thở dài: “Đám người Ngân Nguyệt hận không thể lóc thịt uống máu ta. Ta chẳng làm gì bọn họ cả, chỉ bắt một tên Lý Hạo, tại sao phải khổ như vậy.”
“Ta hiện tại đối với những thứ như di tích Chiến Thiên Thành hay bí mật của Ngân Nguyệt… đều không quá hứng thú, duy nhất chỉ có Lý Hạo khiến ta hứng thú. Các ngươi nói xem Bát Đại Gia có nên bị tiêu diệt hay không? Tên Lý Hạo này đến, mọi chuyện lại trở nên thú vị, nhiều lần có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đầu tiên là Viên Thạc, sau đó đến Hầu Tiêu Trần... Càng ngày càng thú vị.”
Nữ tử áo xanh lại nói: “Thủ lĩnh, vậy chúng ta thừa dịp Hầu Tiêu Trần rời đi mà thâm nhập Bạch Nguyệt Thành bắt tên Lý Hạo kia.”
Người đàn ông xoay người liếc nữ tử, lười biếng nói: “Hầu Tiêu Trần hẳn mong muốn ngươi làm y như vậy. Tên đó đi rồi, còn có Khổng Khiết, Hoàng Vũ. Bên tổng thự hành chính... Hẳn còn một tên quỷ già. Ba vị thống lĩnh, trừ Hầu Tiêu Trần ra còn 2 người. Khổng Khiết không phải, Hoàng Vũ là một trong đó, còn một tên đã mấy năm nay không thấy, ta chẳng nghĩ ra được còn ai khác ngoài tên ở tổng thự hành chính kia.”
“Haizzz”
Thở dài một tiếng, gã lắc đầu: “Sớm biết thời buổi loạn lạc thế này, ngay lúc vừa mới nhìn thấy Lý Hạo liền ra tay giết tên đó ở Ngân Thành. Hiện nay, người đã rời đi Ngân Thành, thực lực lại tiến bộ nhanh chóng, hẳn đã có thể đánh thắng Húc Quang trung kỳ, thật phiền phức.”
Nữ tử áo xanh giật mình:
“Tên đó đã giết Tam Dương...”
Làm sao liền biến thành Húc Quang trung kỳ rồi?
Ánh Hồng Nguyệt dựa vào ghế, lười biếng không thèm giải thích. Việc gì cũng phải giải thích, rất mệt mỏi.
Quang Minh Kiếm sao lại vô duyên vô cứ đi tìm Lý Hạo gây phiền phức?
Có lúc chỉ cần một chút ít tin tức thì có thể suy đoán ra rất nhiều thứ. Cho dù Lý Hạo không giết Từ Phong thì cũng không tránh khỏi có chút liên quan, chỉ cần một cái tin tức như vậy là có thể đào móc ra rất nhiều thứ.
Khi Lý Hạo còn ở bên trong Chiến Thiên Thành, có lẽ đã có không ít chỗ tốt.
Đáng tiếc…người đời chỉ quan tâm Hầu Tiêu Trần ra sao, ngược lại xem nhẹ đi rất nhiều thứ.
Vậy cũng tốt, nếu không thì chính mình làm sao có thể bộc lộ được sự cơ trí?
Ánh Hồng Nguyệt cười lên, khiến cho gã càng trở nên đẹp trai kinh người.
Nhưng trên thật tế, gã chỉ nhỏ hơn Viên Thạc một chút. Bây giờ cũng đã 60 tuổi rồi, một cái lão võ sư hàng thật giá thật. Hiện giờ nếu nhìn sơ qua thì chỉ mới khoảng chừng 30, đi ra ngoài có lẽ còn có thể khiến phụ nữ động lòng.
Lúc này Ánh Hồng Nguyệt như đang suy nghĩ đến cái gì đó.
Một lúc sau gã mới chậm rãi nói: “Hầu Tiêu Trần muốn đến Trung Bộ thì cứ để hắn đi, không cần dùng thủ đoạn ngăn cản.”
“Về phần Lý Hạo…”
Suy nghĩ một chút lại nói: “Bạch Nguyệt Thành rất mạnh, không thể làm liền. Trừ phi ta trở về nếu không thì khó mà thành công, ngược lại chỉ gây tổn thất đến người của mình, mất đi nhiều hơn đạt được. Tạm thời không cần để ý đến tên Lý Hạo kia, không cần phái người qua bên đó, tốt nhất mặc kệ không cần quan tâm. Chỉ cần ở Ngân Nguyệt hắn không thể tiến bộ, thì khi tiến và Trung Bộ mới là cơ hội tốt nhất để ra tay.”
Lúc này, hắn đã điều tra tất cả những tên kia của Ngân Nguyệt.
Bây giờ lại thêm người rời đi, hẳn là phù hợp ý muốn của mấy tên kia.
“Đi Ngân Nguyệt để Chanh Nguyệt từ bỏ nhiệm vụ đuổi giết Viên Thạc, còn có Tử Nguyệt.”
Ánh Hồng Nguyệt cười lên dịu dàng: “Thành ý chuẩn bị nhiều một chút, ta biết bọn người bắt Từ Nguyệt muốn cái gì. Để Chanh Nguyệt đưa qua 10 viên huyết thần tử Húc Quang trung kỳ, 3 viên huyết thần tử Húc Quang hậu kỳ. Ngoài ra hứa hẹn với Lý Hạo, Chanh Nguyệt sẽ không đuổi giết Viên Thạc nữa và để cho hắn mang theo Tử Nguyệt trở về.”
Nữ tử áo xanh đứng bên cạnh có chút tức giận, đúng hơn là có chút ghen tị.
Đang muốn nói cái gì đó, quay đầu vừa suy nghĩ liền không nói.
Hẳn đây là sức hấp dẫn của Ánh Hồng Nguyệt. Ông ta đối với người của mình rất tốt, có thể không tiếc thứ gì. 13 viên huyết thần tử đều là cấp Húc Quang, thậm chí trong đo còn có cả hậu kỳ.
Hẳn có thể giúp kẻ thù mạnh lên, còn giúp bọn họ giải quyết mọi số chuyện phiền phức.
Nhưng ông ta vẫn chịu bỏ ra.