Kim Thương lại suy tư, rồi nói: "Không nên bị phủ dưới cái bóng của sư phụ ngươi, đừng cả một đời đều dựa vào hắn tiến lên, Ngũ Cầm thuật rất lợi hại, nhưng cũng hi vọng ngươi có thể đi ra con đường của mình. Ta không có tư cách nói gì, nhưng ta biết... một khi trên đầu ngươi có tòa núi lớn, ngươi muốn lay động ngọn núi này, vô cùng khó!"
Nói đến đây, có vẻ đã kết thúc.
Trong mắt của Kim Thương chất chứa chút mỏi mệt, có những lời không biết là tiếc nuối, hay là bất đắc dĩ.
Kẻ đứng đầu Ngân Nguyệt Tam Thương, lại là kẻ mà Quang Minh Kiếm trong Thất kiếm cũng không địch nổi, di tích một chuyến, hoàn toàn đánh nát niềm kiêu ngạo của lão, để lão khó chịu không nói ra được, giờ lại không biết con đường phía trước, không cách nào tiến lên, mấy ngày nay, Kim Thương vô cùng chán chường.
Lý Hạo nhìn lão như vậy, cũng không nói gì.
Những thứ này, cần chính lão đi đánh vỡ.
Ai tới dỗ dành đều không được, cũng không cần.
Kế đó, Kim Thương không nói một lời, nhắm mắt dưỡng thần, mà Lý Hạo cũng chỉ đành ngồi trên xe, cùng theo đi tới trụ sở Tuần Dạ Nhân.
...
Trụ sở Tuần Dạ Nhân.
Hôm nay, tất cả mọi người không đi ra ngoài.
Rất nhiều siêu năng đều tụ tập ở đây.
Hầu Tiêu Trần, muốn đi.
Từ ngày Ngân Nguyệt Tuần Dạ Nhân thành lập, lão chính là lãnh tụ nơi đây, mãi cho đến hôm nay, đã gần 20 năm, giờ vị Tọa Địa Hổ này, muốn rời đi.
Hách Liên Xuyên trông cũng chua xót.
Hầu Tiêu Trần vừa đi... địa vị của Ngân Nguyệt Tuần Dạ Nhân cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
Võ Vệ quân cũng đi, Tuần Dạ Nhân lớn như vậy, giờ chỉ có Tam Dương trung kỳ là y chống đỡ, còn như Tam Dương khác, cũng có, hai ngày trước, 2 vị phó bộ trưởng đều lên cấp Tam Dương thành công.
Chu bộ trưởng Kim hệ, Hà bộ trưởng Thủy hệ, đều bước vào cấp độ Tam Dương, cũng liên quan đến việc bọn họ thu được lượng lớn Thần Năng Thạch.
3 vị Tam Dương, đây chính là lực lượng chủ yếu hạch tâm của Tuần Dạ Nhân trước mắt.
Nhưng lực lượng như vậy... rất mạnh sao?
Trước kia có lẽ cảm thấy như vậy, giờ lại không đáng nhắc tới.
Hách Liên Xuyên buồn bã nói: "Bộ trưởng, hay để Ngọc đại bí lưu lại?"
"..."
Ngọc tổng quản nhìn y, dùng loại ánh mắt có thể giết chết người nhìn y, nhưng Hách Liên Xuyên không quan tâm, bi ai nói: "Bằng không, ta đỡ không nổi!"
Quá bi ai!
"Thực sự không được, tìm người tiếp nhận vị trí bộ trưởng, để ta làm quyền bộ trưởng, ta sợ ta gánh không được..."
Đúng vậy, y làm quyền bộ trưởng, ngoài dự liệu!
Thế nhưng Trung bộ lần này không sắp xếp người tới nhận chức, không biết nguyên nhân gì, có lẽ... sợ chết?
Cho nên, không ai chịu tới.
Trong tình huống hiện nay, chỉ có thể để Hách Liên Xuyên tạm thời tiếp nhận chức bộ trưởng, không có niềm vui thăng quan, chỉ có sợ hãi cùng bất đắc dĩ, ta thật không được, nhất là bộ trưởng đời trước là Hầu Tiêu Trần cường hãn khôn cùng.
Hầu Tiêu Trần cười cười: "Thoải mái lên, ta đi, bên này chuyện không nhiều, tam đại tổ chức cũng bị tiêu diệt gần như toàn bộ, ta vừa đi, bọn hắn cũng sẽ không có cường giả đến..."
Làm sao có thể!
Hách Liên Xuyên im lặng, ta không phải người ngu, ngươi đi, mới là thời điểm tốt để cát cứ Ngân Nguyệt, còn nữa, Bát đại gia Lý Hạo vẫn còn, ngươi nói với ta, tam đại tổ chức không cử người nữa?
Đừng ba xạo!
Ta còn tỉnh lắm.
Hầu Tiêu Trần cười nói: "Đừng sợ, thực sự không được, tìm người giúp ngươi là được."
"Ai?"
Hầu Tiêu Trần nhìn ra ngoài, cười: "Không phải tới rồisao?"
Hách Liên Xuyên cũng nhìn ra ngoài đi, vừa vặn nhìn thấy Kim Thương cùng Lý Hạo xuống xe, nao nao, nhìn về phía Hầu Tiêu Trần.
Hầu Tiêu Trần khẽ cười: "Hắn không phải thích làm quan sao? Tác thành cho hắn!"
"Hắn không đi... vậy cứ gánh vác một chút trách nhiệm, chỉ là hắn bị cừu hận làm đầu óc mê muội, chưa hẳn sẽ thật lưu ý những chuyện này, tự ngươi nhìn rồi xử lý, ngươi ưu điểm không nhiều, nhưng đối xử mọi người coi như thẳng thắn, hắn Lý Hạo, cũng sẽ chiếu cố đôi điều..."
Dứt lời, thanh âm của Hầu Tiêu Trần vang lên tại bốn phương: "Võ Vệ quân Lý Hạo, từ giờ thăng lên Tuần Thành Sứ cao cấp, đảm nhiệm chức phó bộ trưởng uỷ viên hội tuần tra Ngân Nguyệt, hiệp trợ quyền bộ trưởng Hách Liên Xuyên, cùng quản lý uỷ viên hội tuần tra Ngân Nguyệt!"
Lý Hạo vừa xuống xe, hơi ngẩn ra.
Tình huống gì đây?
Tuần Thành Sứ cao cấp, trước đó hắn luôn muốn, nhưng giờ thì tình hình đã khác.
Hôm nay, ngược lại là thăng cấp, thế nhưng... tại sao lại cho mình chức phó bộ trưởng, còn cùng Hách Liên Xuyên nắm giữ Tuần Dạ Nhân?
Nơi xa, mấy chiếc xe hơi cũng chậm rãi dừng lại, lộ ra mấy gương mặt người, đều có chút bất ngờ, nhưng cũng không có ai lên tiếng.
Mà thanh âm của Hầu Tiêu Trần lại vang lên: "Ngoài ra, Võ Vệ quân biên chế không hủy bỏ, Lý Hạo tạm thời đảm nhiệm chức vụ Thiên phu trưởng của Ngân Nguyệt Võ Vệ quân, bảo vệ phòng tuyến Nguyệt Hải, để phòng hải tặc đột kích! Thủ vệ một phương Ngân Nguyệt bình an, không thể để hải tặc đặt chân đến mảnh đất Ngân Nguyệt!"
Dưới lầu, Lý Hạo khẽ nhíu mày.
Hắn chưa hẳn sẽ ở lại Ngân Nguyệt quá lâu, giờ lại là phó bộ trưởng, lại là quyền Thiên phu trưởng... Hầu Tiêu Trần làm cái gì vậy?
Trước đó không lâu còn bảo mình đi cùng lão, giờ mình không đi, lão bèn sắp xếp cho mình a nhiều chức vị như vậy... để làm gì?
Liệp Ma đoàn, bao nhiêu người chứ!
"Tuần Dạ Nhân, Võ Vệ quân, đều phải bảo đảm một phương bình an, như thế, mới xứng đáng mồ hôi nước mắt của các phụ lão hương thân, quân lương cũng tốt, lương bổng cũng được, đều đến từ các phương Ngân Nguyệt, Lý Hạo, ngươi phải nhớ cho kỹ!"
Phía dưới, Lý Hạo còn chưa lên tiếng.
Giờ Hầu Tiêu Trần đã đi ra, nhìn về phía Lý Hạo, thanh âm lãnh đạm: "Lý Hạo, còn không nhận lệnh?"
"..."
Lý Hạo lộ sự nghi ngờ, có chút giãy dụa, một lúc sau hai bàn chân khép lại, giẫm mạnh xuống, cao giọng đáp: "Vâng!"
Hầu Tiêu Trần cười, khẽ gật đầu, tiện tay ném một chiếc nhẫn trữ vật qua: "Tư liệu, danh sách liên quan tới Tuần Dạ Nhân, đều giao cho ngươi, ngươi phải phụ trợ Hách Liên Xuyên thật tốt, cùng nhau để Ngân Nguyệt an cư lạc nghiệp!"
Dứt lời, cất bước, tiến lên.
Lên xe.
"Xuất phát! Các vị, ngày sau gặp lại!"
"Xuất phát!"
Quát lên, Kim Thương mở miệng, sau đó, hơn mười chiếc xe lớn, dồn dập phát động.
Nơi xa, Triệu thự trưởng, Hoàng Vũ, Khổng Khiết...
Thủ lĩnh các phương đều từ trên xe đi xuống.
Hồi lâu, có người than nhẹ: "Chúc quân thuận buồm xuôi gió, long lặn trong uyên, Ngân Nguyệt... nên đi đi ra ngoài!"
Hầu Tiêu Trần, vô cùng thoải mái, không trao đổi cùng những người này gì cả, dẫn đội rời đi.
Mà tại chỗ, Lý Hạo lại có chút thất thần.
Cứ như vậy... đi sao?
Thời khắc này, bỗng nhiên cảm giác hơi khác thường, lão sư đi rồi, lão sư trước khi đi nói để Hầu Tiêu Trần che chở mình, mặc dù trong lòng hắn có rất nhiều hoài nghi, nhưng thời điểm Hầu Tiêu Trần tại, Lý Hạo luôn cảm thấy vẫn có chỗ dựa.
Hồng Nhất Đường cũng vậy, Nam Quyền cũng thế...
Bây giờ, Hầu Tiêu Trần đi, Nam Quyền hôm nay cũng sẽ rời đi, Hồng Nhất Đường hoàn toàn phong bế Kiếm môn, không còn gặp khách...
Lại nhìn bốn phía, bỗng nhiên, có chút không rét mà run!
Lý Hạo đột nhiên cảm giác được, mình rơi vào trong ổ sói hang hổ, có chút rét lạnh, chỗ dựa sau lưng, giống như trong nháy mắt, toàn bộ rời đi.
Thời khắc này, cứ như trở lại một năm trước.
Một khắc này, hảo hữu để mình trốn... nhưng mình biết chạy đi đâu?
Hắc ám, cứ như bao phủ Lý Hạo.
Thì ra, cái kẻ luôn mang đến cảm giác âm hiểm, tại đây, dù không hề làm gì, thì ra cũng có thể mang đến một chút cảm giác an toàn.
Thật là cảm giác buồn cười!
Thời khắc này, Lý Hạo vô cùng yên lặng, ở bên cạnh, Hách Liên Xuyên càng như cha mẹ chết, mặt đầy đau khổ.
Hầu Tiêu Trần, thật đi.