TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 931: Động thủ (7)

Nam Bắc nhị quyền, Ngân Nguyệt thất kiếm, Tứ Phương đao vương, Ngân Nguyệt tam thương...

Mấy người khác đều có nhân vật đại biểu, mà hình như Ngân Nguyệt tam thương thật sự hoàn toàn xuống dốc!

Còn Lý Hạo, hoàn toàn như cá gặp nước, một kiếm liên tiếp lấy một kiếm. Tề Cương đã bị thương, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chạy đi tìm vị thanh niên Lưu gia kia đơn đấu, lưu lại một mình Lý Hạo chém giết cùng vị tướng quân phủ tổng đốc kia!

Lúc này, Lý Hạo cũng không muốn cái gì khác, chỉ là luyện kiếm mà thôi!

Kiếm khí tung hoành, Ngũ Cầm Thuật bộc phát, xuất kiếm, xuất quyền, xuất cước...

Có vẻ hơi lộn xộn, nhưng dần dần, tất cả đều thuần thục, tất cả đều hợp nhất.

Lúc trước giết Từ Phong, hắn còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác tứ thế dung hợp, nhưng bây giờ đã có trải nghiệm mới.

Theo ba người này gia nhập chiến trường, bên phía ba tổ chức lớn đều biết đại thế đã mất!

Võ sư Ngân Nguyệt, quá mạnh!

Lục Khổng Tước giận dữ gầm lên, ầm ầm nổ lớn. Trong cơ thể bộc phát ra một cỗ huyết khí, thực lực tăng cường ba phần, nhưng sắc mặt trắng bệch, gào thét giận dữ: “Nếu chúng ta chết ở đây, thì Hồng Nguyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Là Ánh Hồng Nguyệt, hay là tổ chức Hồng Nguyệt?

Giờ khắc này, kỳ thật Hầu Tiêu Trần biết nàng đang nói tới Ánh Hồng Nguyệt.

Hầu Tiêu Trần ho khan một tiếng, khẽ cười nói: “Ánh Hồng Nguyệt không buông tha ta... Thì cũng phải chờ sau này, huống chi, ai biết được có phải là ta không tha cho hắn hay không?”

Oanh!

Trường thương hoành không, bộc phát ra một cỗ hỏa quang rực rỡ, một con phượng hoàng xé rách hết thảy, trấn áp về phía Lục Nguyệt!

“Khổng tước chết trong tay Phượng hoàng... Không phải là bình thường sao??”

Hầu Tiêu Trần cười khẽ, Phượng Hoàng khổng lồ bộc phát ra thần ý vô cùng cường hãn, oanh, thương khung giống như bị nứt ra, trong nháy mắt, Phượng Hoàng xé rách hết thảy trước mặt!

Tinh khí thần của Lục Nguyệt giống như bị toàn bộ mài mòn trong nháy mắt. Nàng nhìn về phía Hầu Tiêu Trần, trong mắt mang theo một ít thất hồn lạc phách: “Các ngươi... Tại sao... Không có hoàn toàn suy giảm?”

Võ sư Ngân Nguyệt, vì sao còn có thể bảo trì chiến lực cường hãn như vậy?

Ngày xưa, nàng theo Ánh Hồng Nguyệt rời đi là bởi vì võ sư bắt đầu xuống dốc, siêu năng quật khởi, nàng lựa chọn con đường siêu năng, buông tha võ sư một đạo.

“Bởi vì... Ánh Hồng Nguyệt cũng đâu có buông tha!!”

Hầu Tiêu Trần cười nhẹ: “Hắn không phải cũng là võ sư sao? Võ sư Ngân Nguyệt tung hoành thiên hạ nhiều năm, há lại dễ dàng xuống dốc như vậy? Ngươi... Thật là ngớ ngẩn!”

Oanh!

Lục Nguyệt nổ tung, chia năm xẻ bảy, Hầu Tiêu Trần thở dài: “Võ sư Ngân Nguyệt lại thiếu một người!”

Bất quá, Lục Khổng Tước đã sớm không còn tâm của võ sư, chết thì chết thôi.

Ngụy võ sư mà thôi!

Một bên, Lam Nguyệt vô cùng hoảng sợ. Hiện tại, gã đã tuyệt vọng đến cực hạn, trong ánh mắt nhìn về phía Hầu Tiêu Trần đã hoàn toàn khác trước.

Mà Tử Nguyệt cũng có chút thất hồn lạc phách.

Sức mạnh của nàng, tại thời điểm này, không đáng để nhắc tới.

Lục Nguyệt đều đã chết, huống chi bọn họ.

Hầu Tiêu Trần nhìn thoáng qua hai người bọn họ, khẽ thở dài một tiếng: “Đều là bạn cũ, vốn không muốn lấy lớn hiếp nhỏ... Đáng tiếc, ta muốn rời khỏi Ngân Nguyệt rồi. Cho nên không thể lưu lại các ngươi gây họa cho Ngân Nguyệt, cùng nhau lên đường đi!”

Oanh!

Trường thương lại xuyên qua thiên địa, Lam Nguyệt có chút tuyệt vọng cùng uể oải, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống, thân thể ngã xuống, tinh thần đã sớm bị xé rách hoàn toàn.

Mà Tử Nguyệt cũng có chút mờ mịt, nàng còn sống.

“Ngươi, giao cho tiểu Ngọc và Lý Hạo đi!”

Một là vì bằng hữu của mẫu thân nàng, một là lão sư đang bị mẫu thân của Tử Nguyệt đuổi giết. Hầu Tiêu Trần chỉ dùng một thương trọng thương nàng, vẫn chưa giết nàng. Lão cười cười, lập tức biến mất, xuất hiện lại đã ở trên chiến trường Diêm La!

Một đám võ sư Ngân Nguyệt đỉnh cấp liên thủ, những người này, căn bản không có hy vọng!

Trong chớp mắt, một vị Húc Quang bị đánh chết tại chỗ.

Một lát sau, Lý Hạo bạo hống, Huyết Đao Quyết hoàn toàn bộc phát, ầm ầm thật lớn, hắn thở hồng hộc, một kiếm bổ đối phương thành hai nửa!

Ngay sau đó, không quay đầu lại mà ngay lập tức xông vào ngoại thành.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, một lúc lâu sau, Hầu Tiêu Trần bật cười.

Tên này... Hiểu lầm quá sâu về mình!

Còn Lý Hạo thì lại thở dốc, hét lớn: “Lão đại, đừng chạy lung tung!”

Lưu Long còn đang chạy loạn theo tán tu bên kia, cẩn thận bị giết nhầm!

Vừa gào xong, hắn bỗng nhiên nhìn về phía một nơi khác, Hắc Báo vẫn vô thanh vô tức, bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện, đánh ra một trảo, nhưng trảo này lại lấy ra cửu trọng điệp kình!

Oanh!

Còn đang tránh né Ngọc La Sát, Xích Minh không thể tưởng tượng nổi nhìn trảo bỗng nhiên xuất hiện trước ngực...

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hắc Báo đã biến mất, thuận theo đó là nhẫn đựng đồ của gã cùng trường kiếm màu đen kia.

Ngọc La Sát cả kinh, nhìn về phía con chó đen đang chạy trốn, ngoài ý muốn vô cùng, khiếp sợ vô cùng!

Tuy rằng Xích Minh bị nàng áp chế.. Nhưng vẫn còn sức đánh một trận, kết quả, bị một con chó đánh lén giết chết!

Lý Hạo cũng mở to hai mắt, há to miệng... Đó là Húc Quang trung kỳ!

Kết quả, liền bị một trảo như thế giết chết, cho dù có Ngọc La Sát ở đây, cũng là điều khó mà tin được!

Hắc Báo chạy rất nhanh, không chỉ vậy, lúc này bóng dáng của nó xuyên qua toàn bộ chiến trường, một ít chiến lợi phẩm chưa kịp thu hồi, trong chớp mắt đã nằm trong miệng Hắc Báo.

Hắc Báo ngậm một đống nhẫn đựng đồ chạy đến bên Lý Hạo, ném về phía hắn, vẻ mặt chờ mong, tràn đầy hưng phấn.

Đủ để tiếp tục ăn kiếm năng chưa?

Nó biết, hình như Lý Hạo rất nghèo... Vì vậy, cướp rất nhiều nhẫn trữ vật. Nó biết, trong này có rất nhiều đồ tốt có thể bổ sung kiếm năng!

Giờ phút này, Lý Hạo ngốc trệ.

Vcl!

Con chó này lợi hại quá!

So với dự đoán của mình, còn lợi hại hơn một chút. Một trảo đánh chết Xích Minh, cái này tuyệt đối có thực lực của Húc Quang trung kỳ. Làm sao có thể chứ!

Để đánh chết vị Húc Quang kia, hắn còn phải vận dụng Huyết Đao quyết đấy.

Nhưng tên này...

Lý Hạo thở dài, giờ khắc này, bỗng nhiên sinh ra hoài nghi cực lớn đối với thực lực của mình.