TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 930: Động thủ (6)

“La Sát Chưởng của Ngọc La Sát là dựa vào giết chóc tăng lên. Năm đó, nữ nhân này không phải thứ tốt gì cả, nếu không có lão sư của ngươi giết một ít võ sư nổi tiếng, đứng chắn ở phía trước, thì nữ nhân này chính là võ lâm cự ma năm đó!”

“Tam đại thống lĩnh lại không giết nàng?”

Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, tay đầy máu tanh, chẳng lẽ là nữ nhân, cho nên Hầu Tiêu Trần mới không giết?

Nam Quyền cười ha hả nói: “Nữ nhân này... Thật khó nói, năm đó nàng tiến vào võ lâm là để báo thù. Nàng xuất thân từ võ lâm thế gia, kết quả gia tộc bị người ta tàn sát. Nàng xem như một đường báo thù giết tới, giết đến sau này, đều là cừu gia... Diệt môn chi cừu, mặc dù nàng giết nhiều nhưng Hầu Tiêu Trần chắc có tiêu chuẩn và phán đoán của mình, cuối cùng không giết nàng.”

“Về sau, lão sắc ma Ánh Hồng Nguyệt kia nhìn chằm chằm vào nàng, cộng thêm siêu năng quật khởi. Cho nên nữ nhân này đi theo gia nhập Hồng Nguyệt, nữ nhân này không có cái gì mà tâm đúng sai hay chính nghĩa. Nàng đầu nhập vào Hầu Tiêu Trần... Xác suất lớn chính là bởi vì Hầu Tiêu Trần mặt như tiểu bạch kiểm, lúc trước lại không giết nàng, có lẽ là phạm vào hoa si, mới có Ngọc tổng quản của các ngươi sau này.”

Lý Hạo không nói nữa, chỉ nhìn thôi. Bây giờ, huyết chưởng của Ngọc La Sát, sát khí quá nồng đậm, máu tanh quá nồng đậm. Cho dù đối phương là một sát thủ đỉnh cấp, hiện tại cũng bị sát khí này đánh cho áo choàng chia năm xẻ bảy, lộ ra một gương mặt không tính là quá già, hơn nữa thoạt nhìn còn rất trẻ.

Xích Minh trưởng lão này thế mà lại không quá lớn.

“Ngọc La Sát...”

Oanh!

Xích Minh kia hình như còn muốn nói gì nữa, nhưng giờ khắc này Ngọc tổng quản hoàn toàn không có tâm tư nói chuyện, một chưởng liên tiếp một chưởng, điên cuồng vô cùng, hoàn toàn khác với bình tĩnh như ngày thường.

Khi đối phương hiện ra một thanh Nguyên Thần Binh màu đen thì lập tức chiến lực tăng vọt. Ngọc La Sát bỗng nhiên quát lớn một tiếng, trên bàn tay cũng hiện ra một đôi găng tay đỏ tươi vô cùng, cảm giác rất bạc nhược.

Nhưng theo găng tay hiện lên, nàng vỗ xuống một chưởng, mùi máu tươi nồng nặc không chỉ tăng thêm ba phần, mà hơi thở làm cho người ta muốn nôn mửa lập tức tràn ngập toàn bộ ngoại thành.

Oanh!

Xích Minh trưởng lão không địch lại Ngọc La Sát, hiện tại, vị cường giả đã ám sát Húc Quang này nào còn có phong phạm của một sát thủ, gã vội vàng trốn lại vào hư không, muốn chạy trốn.

Lý Hạo nhìn một hồi lâu rồi quay đầu nhìn những người khác.

Bên này, đối thủ của Kim Thương cũng là một vị Húc Quang của Phi Thiên, bất quá đối phương chỉ là Húc Quang sơ kỳ. Hiện tại gã đã bị một cây trường thương của Kim Thương đè đánh, cơ hồ không có lực đánh trả.

Lý Hạo cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Kim Thương là võ sư thuần túy, chiến lực vẫn rất mạnh, tuy rằng đối phương hành tung quỷ dị, thân pháp linh mẫn. Nhưng khi gặp Kim Thương, vẫn là bị khắc chế, ý thương cường hãn trực tiếp xuyên qua bóng tối, ánh xạ làm cho đối phương không có chỗ ẩn núp.

Lại nhìn sang chỗ khác, Hồ Thanh Phong hình như có chút vẩy nước. Lão đánh với thanh niên Lưu gia nhưng lại muốn tới gần Khổng Khiết, không biết có phải là muốn đánh lén hay không... Mà Tề Cương, lại đánh bất phân thắng bại với vị tướng quân phủ Tổng đốc Lâm Giang kia.

Còn đám người Hồ Định Phương thì là đang đuổi giết một ít tán tu...

Vừa nhìn, Lý Hạo cũng khẽ động, cảm thấy dù cho không có bọn họ thì những người của chính quyền Ngân Nguyệt cũng có hy vọng giải quyết đối thủ... Tất nhiên, muốn giết thì phải tốn không ít sức lực.

Nhưng, giờ phút này Quang Minh Kiếm còn chưa ra tay, lúc trước uy hiếp Lý Hạo một hồi, còn bây giờ thì đã đi ra khỏi ngoại thành, hơn nữa còn cùng tán tu rời đi. Lý Hạo kỳ thật cũng không rõ ràng tâm tư của lão bà này.

Ngay tại thời điểm này, một biến cố đã xuất hiện.

Hồ Thanh Phong chắc là muốn mượn cơ hội đánh lén thanh niên Lưu gia, song phương hùa theo lẫn nhau, Hồ Thanh Phong cùng đối phương vừa chiến đấu, vừa tới gần Khổng Khiết... Kết quả, còn chưa đợi Hồ Thanh Phong đánh lén... Bỗng nhiên, phanh một tiếng, Hồ Thanh Phong bị thanh niên Lưu gia một thương đánh bay, trực tiếp bị một chiêu đánh thành trọng thương!

Hồ Thanh Phong hộc máu bay ngược, vẻ mặt không dám tin!

Không phải đã nói, cùng nhau đánh lén Khổng Khiết sao?

Tại sao ngươi lật lọng?

Vẻ mặt của thanh niên Lưu gia kia lạnh lùng, thật ngu ngốc!

Ngươi nghĩ ta tin ngươi?

Một phát bắn bay Hồ Thanh Phong, đối phương lập tức quay đầu giết về phía Tề Cương, liên thủ cùng vị phủ Tổng đốc Lâm Giang, làm cho Tề Cương trong nháy mắt bại lui.

Xa xa, đang đè ép đám người Lục Nguyệt đánh, sau khi Hầu Tiêu Trần nhìn thấy cảnh tượng này... Cũng là im lặng.

Mẹ nó, thật là phế vật mà!

Hồ Thanh Phong, chính là phế vật trong phế vật. Gạt người cũng không được, làm tên khốn kiếp cũng không được. Khẳng định là lộ ra sơ hở ở chỗ nào đó, bị người ta tương kế liền kế. Mà quan trọng hơn là, đối với người ta còn không hề có tâm phòng bị lớn, tự đại quá mức, cho rằng người ta nhất định bị y lừa gạt!

Lần này hay rồi, trong chớp mắt bị người ta đánh bay, giờ phút này ngay cả Tề Cương cũng tràn ngập nguy cơ.

Thứ hàng này... Hầu Tiêu Trần cảm thấy, nếu không phải y có thực lực Húc Quang thì chắc lão còn lười liếc mắt một cái.

......

Trong thành.

Lý Hạo cũng nhìn không biết nói gì cả, Hồ Thanh Phong này... Có thể là Húc Quang yếu nhất mà hắn từng gặp qua hay không??

Cảm giác trước khi mình dung hợp tam thế, đều có hy vọng đánh tên này.

Giờ phút này, Hầu Tiêu Trần mở miệng: “Lý Hạo, Địa Phúc Kiếm, Nam Quyền... Tốc chiến tốc thắng đi! Ta không có ý nghĩ gì khác, bây giờ ta không thích hợp giải phong quá nhiều. Tình hình của ta nghiêm trọng hơn các ngươi một chút...”

Liệt Thần Thương Ý của lão quá mạnh, vẫn luôn áp bức thân thể, vẫn luôn ho khan. Nghiêm trọng hơn Địa Phúc Kiếm không ít, điều này cũng chứng tỏ, có lẽ lão giải phong sẽ mạnh hơn.

Nhưng trong chiến đấu bình thường, để đánh chết Lục Nguyệt từ Húc Quang hậu kỳ chuyển đổi võ sư, vẫn là khá khó.

Lý Hạo kỳ thật không quá yên tâm về lão.

Nhưng, Hồng Nhất Đường bỗng truyền âm một câu: “Ra tay đi! Ít nhất, phải nắm chắc có thể lui về lại trong nội thành. Lúc trước tên này đã chiến đấu với ta một trận, có lẽ bây giờ vẫn chưa hồi phục.”

Hồng Nhất Đường nói như vậy, Lý Hạo suy nghĩ một chút, ngay sau đó, không nói lời nào mà lập tức phá không mà ra!

Tuy rằng hắn muốn chờ một chút, nhưng Hồng Nhất Đường nói như vậy... Vậy thì ra tay thôi.

Chỉ cần lui về trong thành, hai vị hoàng kim ở đây, Hầu Tiêu Trần bọn họ cũng không làm gì được mình.

Hắn đi thẳng tới vị tướng quân tổng đốc Lâm Giang kia. Đối phương là Húc Quang trung kỳ, lúc trước Lý Hạo giết Từ Phong, mặc dù có một số nhân tố ngoài ý muốn, nhưng hiện tại vị này lại là đối tượng luyện tập tốt nhất của mình!

Một kiếm chém ra!

Kiếm quang lóe ra, tứ thế dung hợp, Tề Cương đang bị hai người đè ép đánh, bỗng nhiên cảm giác được, hai mắt tỏa sáng, một cỗ kiếm quang phá không mà đến!

Mà giờ phút này, Nam Quyền một quyền nện về phía Nguyên Thần Binh bên Diêm La, Nguyên Thần Binh vốn đang vây khốn Khổng Khiết thoáng cái bị đập có chút rung lắc.

Mà Địa Phúc Kiếm lại càng thêm trực tiếp, một kiếm xuyên qua trời đất, ầm ầm nổ lớn, vị trưởng lão Phi Thiên đang chiến đấu với Kim Thương trực tiếp bị một kiếm của y đánh chết tại chỗ. Kim Thương có chút đờ đẫn nhìn y.

Hồng Nhất Đường cũng nhìn lão, bình tĩnh nói: “Tự mình suy nghĩ thật kỹ đi, càng đánh càng loạn. Ngân Nguyệt tam thương, Ngân Thương và Đồng Thương đều đã chết, chỉ còn lại ngươi, nhưng ngươi... Hình như không thể khiến cho Tam Thương nổi danh thiên hạ!”

Kim Thương cúi đầu xuống, giờ khắc này, có vẻ hơi bàng hoàng và luống cuống.

Nhìn về phía bốn phương... Giờ phút này, bỗng nhiên có chút cảm giác tinh khí thần đều sụp đổ.