TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 925: Động thủ (1)

Bóng tối dần buông xuống.

Thành cổ ban ngày và ban đêm thực sự không khác nhau lắm, nhưng đêm của thành cổ, nguồn sáng của tháp rùa sẽ hơi ảm đạm một chút.

Vào đây từ buổi sáng ngày 28, bây giờ đã là đêm thứ hai, đêm ngày 29.

Đêm mai là hết ba ngày, có thể ra khỏi di tích.

Mọi thứ đều yên tĩnh.

Ba tổ chức lớn không còn muốn vào thành cổ nữa, tại thời điểm này, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

......

Trên bình đài ở cuối hốc cây.

Hầu Tiêu Trần yên lặng nhìn vách tường, đến 12 giờ đêm, vách tường lóe ra một trận quang huy. Bây giờ đã có thể ra khỏi di tích, đương nhiên, chỉ cần bên ngoài có người phối hợp là được.

Nhưng Hầu Tiêu Trần không có hành động gì cả.

Lão chỉ chờ đợi, chỉ đang theo dõi.

Nửa giờ sau, nhấp nháy như vậy sẽ biến mất, và sau đó... Chỉ có thể chờ tới 23 giờ rưỡi đêm mai, toàn bộ di tích sẽ bị phong tỏa triệt để, không ai có thể đi ra ngoài.

Dường như xung quanh đã có động tĩnh.

Kỳ thực người của ba tổ chức lớn vẫn tới do thám tình hình.

Khi nhìn thấy vách tường lóe ra ánh sáng, hình như có người muốn đi ra ngoài thử một chút. Nhưng lại nhìn thấy Hầu Tiêu Trần ở bên kia, nên chỉ đành buông tha tâm tư đó.

Cho đến khi các bức tường không còn lấp lánh, hoàn toàn biến thành một bức tường bình thường, những người phía sau đã từ bỏ ý nghĩ này.

Có chút bất lực!

Nhưng suy nghĩ một chút, ngày mai tất cả mọi người sẽ được đi ra ngoài, nên mới đè lại sự hãi trong lòng.

Trên bình đài.

Hầu Tiêu Trần yên lặng nhìn, nhìn vách tường lóe ra tĩnh mịch xuống, lộ ra nụ cười rất nhỏ.

Bắt đầu từ bây giờ, tiếp 23 tiếng rưỡi nữa, sẽ không ai có thể ra khỏi thành.

Đương nhiên, mấy tên đã trở thành Chiến Thiên quân có thể hay không thì vẫn chưa biết.

Lão quay lại, đi về phía hốc cây.

Thông đạo hắc ám, người theo dõi nhanh chóng rút lui. Hầu Tiêu Trần không thèm để ý, dù là sớm một chút hay muộn một chút thì đều không có vấn đề.

Mãi cho đến khi đi ra khỏi hốc cây, Khổng Khiết đột nhiên lóe lên.

Hầu Tiêu Trần nhìn thoáng qua Khổng Khiết, Khổng Khiết ôm cánh tay nhìn lão một chút, lộ ra một ít tươi cười, truyền âm nói: “Ngươi làm như vậy, không sợ ba đại tổ chức bao vây tiêu diệt ngươi ở Trung Bộ sao? Hơn nữa, có lẽ một vài kim chủ đằng sau những kẻ này cũng sẽ tức giận.”

“Có liên quan gì đến ta? Nguy hiểm trong thành mà thôi.”

“Ai tin?”

“Cần ai tin điều đó? Có một cái cớ là được rồi.”

Khổng Khiết cười một tiếng, không nói gì nữa.

Lại quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng nội thành cổ thành, lâm vào trầm tư.

Một lát sau, lại truyền âm nói: “Bên phía Ngọc La Sát không có vấn đề gì chứ?”

“Xác suất lớn không thành vấn đề, quan trọng là Lý Hạo nghĩ thế nào.”

“Hắn? Chẳng lẽ Hồng Nhất Đường và Nam Quyền không thể làm chủ?”

Hầu Tiêu Trần tự hỏi một phen, lắc đầu: "Không được, đừng quên, bạch ngân là Lý Hạo! Tên này, trông thì dễ tính, nhưng thực sự không dễ nói, hành động héo hon nhưng thực ra diễn xuất lại rất tệ.”

Khổng Khiết thiếu chút nữa bị chọc cười.

Ngươi thật không biết xấu hổ mà nói người khác rất xấu?

Lão không nói thêm về vấn đề này nữa, mà chỉ ở lại tán gẫu cùng Hầu Tiêu Trần.

Xa xa, ba tổ chức lớn và những tán tu nhìn tới, thấy hai người họ dường như đang nói tới điều gì đó.

Giờ phút này, ba vị lãnh tụ lâm thời Lục Nguyệt, Bình Đẳng Vương, Xích Minh trưởng lão, cộng thêm tướng quân phủ Tổng đốc Lâm Giang trong tán tu và thanh niên Lưu gia Hành Chính Ti giống như đang thương lượng gì đó.

"Hầu Tiêu Trần với Khổng Khiết đang thương nghị gì đó... Mọi người cẩn thận một chút!”

Họ rất mạnh, ba thế lực cộng với tán tu, bây giờ đã có chín Húc Quang.

Không tính Quang Minh Kiếm và Viên Hưng Vũ, tổng cộng Tam Dương còn lại đã lên tới 32 người, cỗ thực lực này đã rất cường hãn.

Khoảng 500 tán tu còn lại hầu như đều là tồn tại của cấp độ Nhật Diệu, thành phần yếu đã chết sạch từ lâu rồi.

Lần này, các tỉnh lớn ở phương Bắc cùng với Trung Bộ điều đến không ít tinh nhuệ, đáng tiếc trải qua trận chiến này, e rằng sẽ làm cho thế lực tán tu phương Bắc tiến vào thời kỳ suy yếu.

Dù sao Lục Nguyệt cũng là lão giang hồ rồi, giờ phút này nhìn thấy hai người ở bên kia nói chuyện phiếm, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhanh chóng truyền âm khắp nơi.

“Hầu Tiêu Trần, Khổng Khiết, Kim Thương, Ngọc La Sát đều có thực lực Húc Quang. Tuy rằng Cuồng Đao kém một chút, nhưng cũng miễn cưỡng có thực lực Húc Quang. Còn có những cường giả quân đội như Hồ Định Phương. Nếu cộng thêm Tề Cương cùng Hồ Thanh Phong... Tuy rằng người của bọn họ tới không nhiều lắm, nhưng chiến lực của cấp độ Húc Quang lại rất cường hãn!”

Chính quyền Ngân Nguyệt tới không nhiều người, nhưng lại không có một kẻ yếu.

Người yếu nhất cũng là Tam Dương hậu kỳ.

Lục Nguyệt nói vài câu làm cho mọi người cảnh giác trong lòng. Ngay lúc này, Lam Nguyệt bỗng nhiên truyền âm xen vào: “Bên kia… Hồ Thanh Phong liên hệ với chúng ta, nói hắn và Tề Cương, nếu... Nếu gặp phải thời khắc quan trọng, hy vọng chúng ta có thể tiếp nhận chúng, chư vị nói như thế nào?”

Lời này vừa nói ra, trưởng lão Xích Minh nhanh chóng truyền âm: “Lời nói của bọn Hồ Thanh Phong có thể tin được?”

Bình Đẳng Vương thì truyền âm: “Vẫn có thể tin được, không nói Tề Cương, còn Hồ Thanh Phong là loại người thích việc lớn hám công to, nhát gan như chuột, tham sống sợ chết... Lúc trước, hắn cảm thấy có thể đối phó Hầu Tiêu Trần, liền muốn liên thủ với chúng ta đối phó Hầu Tiêu Trần, dầu gì cũng phải bức phản Hầu Tiêu Trần.”

“Về sau lại cảm thấy Hầu Tiêu Trần quá mạnh, hai vị Tam Dương dưới tay hắn bị giết, hắn cảm nhận được nguy cơ, lại nhanh chóng buông tha kế hoạch... Người này là dưới trướng Hoàng Long. Thật ra Hoàng Long không hy vọng Hầu Tiêu Trần tiến vào Trung Bộ đoạt quyền của hắn...”

“Về Tề Cương, ta không quen thuộc lắm. Nhưng Hồ Thanh Phong, chỉ cần hắn không ngu ngốc thỉ sẽ biết tình hình hiện tại. Hắn đã nhìn thấy quá nhiều thứ, nếu không đầu nhập vào chúng ta, hắn không cách nào sống sót để đi ra ngoài.”

Đối với Hồ Thanh Phong, kỳ thật ba tổ chức lớn đều có chút hiểu biết.