Trong đám người, thanh niên Lưu gia đến từ Hành Chính Ti cũng truyền âm nói: “Không sai, loại người như Hồ Thanh Phong gặp cao giẫm thấp, tham sống sợ chết đúng là thật. Khi gặp nguy hiểm, trước tiên sẽ né tránh. Trong tầng thứ Húc Quang thì đều biết một số tình huống của hắn.”
Mấy bên đều đang nói về Hồ Thanh Phong, cảm thấy Hồ Thanh Phong chắc là thật sự sợ thảm rồi.
Trên thực tế, sự thật chính là như thế.
Nếu Hầu Tiêu Trần không chủ động đi mời chào, Hồ Thanh Phong căn bản không dám có tâm tư này. Vì bảo vệ tính mạng... Xác suất lớn, hoặc là chắc chắn sẽ hướng về ba tổ chức lớn, tìm nơi che chở.
Cho nên đối với Hồ Thanh Phong đầu nhập, kỳ thật mọi người không có quá nhiều bất ngờ.
Tại thời điểm này, Lục Nguyệt quan tâm nhiều hơn đến Tề Cương: “Đối với Tề Cương, mọi người biết được bao nhiêu? Hắn là người của Hành Chính Ti, Hầu Tiêu Trần sẽ động hắn sao? Hắn đại biểu cho tổng thự hành chính Ngân Nguyệt tiến vào, những người khác đều không có việc gì, chỉ có Tề Cương xảy ra chuyện....”
“Ta nghĩ rằng không cần suy nghĩ về điều này, dù sao thì nếu có thể đạt được thỏa thuận tại thời điểm này mới là tốt nhất! Hiện tại, điều ta lo lắng nhất chính là đám người Địa Phúc Kiếm trong thành liên thủ cùng mấy người Hầu Tiêu Trần!”
Nếu không liên thủ, đúng thật là một phương Hầu Tiêu Trần rất mạnh, nhưng nếu thật sự liều mạng, đối phương nhất định cũng sẽ có tổn thất. Trừ phi, mấy người Hầu Tiêu Trần giống như Địa Phúc Kiếm, đều trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng cường hãn hơn.
“Tên ở trong thành kia không ra được... Vậy thì chúng ta cần cảnh giác chính là ba người Địa Phúc Kiếm, Nam Quyền, Lý Hạo...”
“......”
Mọi người ngươi một lời ta một câu, giờ phút này cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Bất quá so sánh thực lực một chút, cuối cùng đều cảm thấy, vẫn là phải trấn an Hồ Thanh Phong cùng Tề Cương mới được.
Mà Lục Nguyệt thì bắt đầu thử tiếp xúc Quang Minh Kiếm.
Nếu người khác tìm Quang Minh Kiếm, đối phương sẽ không phản ứng. Nhưng tốt xấu gì Lục Nguyệt cũng là một thành viên của võ sư Ngân Nguyệt, mặc dù thanh danh năm đó không tốt lắm, nhưng vẫn có thể đáp lại. Lục Nguyệt hy vọng có thể mượn sức của vị này.
Thực lực của người này cực kỳ cường hãn, Nam Quyền bộc phát mạnh đến như vậy, kết quả một quyền xuống, đối phương chỉ là bị thương bay ngược ra ngoài. Hiện tại, hình như thương thế không có quá nhiều phiền toái, có thể thấy được thực lực bưu hãn.
Về phần Viên Hưng Vũ... Mọi người đều không lôi kéo.
Tam đại tổ chức biết thân phận của người này, là đại đệ tử của Viên Thạc. Mặc dù hiện tại người này mang theo một ít Tam Dương của Thiên Tinh quân, buồn bực không hé răng trốn ở một bên, không gia nhập chính quyền Ngân Nguyệt... Nhưng ba tổ chức lớn cũng sẽ không tín nhiệm đệ tử Viên Thạc .
Cho dù Nam Quyền tới thì vẫn đáng tin cậy hơn nhất hệ của Viên Thạc. Viên Thạc nhất mạch này, ba tổ chức lớn không tín nhiệm.
......
Nội thành.
Ngọc tổng quản lặng lẽ sờ tới, mà những hắc khải ở cửa thành vẫn chưa động thủ với nàng, đều rất yên tĩnh.
Giờ phút này, ngay cả ba đại bạch ngân trên tường thành cũng chỉ yên lặng nhìn.
Tay cầm chìa khóa, đây là bằng chứng.
Hơn nữa đối phương không giết chóc Chiến Thiên quân. Lúc trước đối phương đối chiến cùng Hồng Nhất Đường mà cũng không tạo thành phiền toái gì. Giờ phút này, mặc dù ba đại đoàn trưởng đều biết đây là người ngoài, nhưng lựa chọn không nhìn.
Đôi khi, quy tắc chính là đơn giản như vậy.
Tam đại đoàn trưởng còn không có năng lực thay đổi quy tắc nghênh khách lâu của Chiến Thiên Thành, trừ phi thành chủ cùng quân đoàn trưởng ở đây, nếu không, đều không có tư cách này đi thay đổi cái gì.
Ngọc tổng quản vẫn chưa tiếp tục đi về phía trước, mà là nhìn về phía Lý Hạo trên tường thành.
Lý Hạo nhìn thoáng qua Ngọc tổng quản ẩn giấu trong bóng tối, cười cười, xem ra bị Địa Phúc Kiếm bọn họ nói trúng.
“Tổng quản, chỉ cần các ngươi bức bách người tiến vào khu vực ngoại thành... Chúng ta tự nhiên sẽ ra tay! Vị hoàng kim chiến sĩ trong thành kia cũng sẽ ra tay, ba vị bạch ngân cường giả cũng giống vậy...”
Ngọc tổng quản nhìn thoáng qua hắn, lúc này, Lý Hạo có vẻ rất thong dong.
Suy nghĩ một phen, Ngọc tổng quản truyền âm: “Cần ba người các ngươi ra khỏi thành hiệp trợ!”
“Vậy thì không được!”
Lý Hạo trực tiếp cự tuyệt: “Trong thành, chúng ta còn có Chiến Thiên quân hiệp trợ, sau khi rời khỏi thành... Quá nguy hiểm. Thật ra, ta thì không quá quan trọng, mà chủ yếu là hai sư thúc lo lắng về bộ trưởng, cho nên ta cũng không có cách nào.”
Ra khỏi thành hiệp trợ, điều phiền toái lớn nhất chính là Chiến Thiên quân không cách nào hỗ trợ. Nếu là cạm bẫy, vậy thì phiền toái lớn rồi. Ai nói Hầu Tiêu Trần sẽ không ưu tiên liên thủ với ba tổ chức lớn để thanh lý bọn họ đây?
Có thể?
Rất có thể!
Kết quả như vậy, là Lý Hạo không thể chấp nhận
Ngọc tổng quản cũng không nói gì cả, cái gì hai vị sư thúc lo lắng, rõ ràng chính là ngươi không yên tâm đi!
Nàng cảm thấy Lý Hạo có quá nhiều tâm tư!
“Lý Hạo, ngươi đang đa nghi cái gì? Nếu muốn đối phó ngươi thì bộ trưởng đã sớm xuống tay rồi. Ngươi cầm thanh kiếm Lý gia chân chính trong tay, bộ trưởng đã sớm biết rồi. Thậm chí lần trước cho ngươi mượn Hỏa Phượng Thương và giết Hồng Phát cho ngươi... Ngươi quá đa nghi!”
“Ta nói, ta có thể rời khỏi thành... Nhưng hai vị sư thúc lo lắng, trước đó bọn họ đã xuống tay với bộ trưởng rồi. Cho nên, Nam Quyền sư thúc nói không muốn hợp tác, mặc dù ta đã dành nhiều thời gian khuyên nhủ Nam Quyền sư thúc bỏ qua băn khoăn. Ngọc tổng quản, ngươi đừng làm ta khó xử, ta tin tưởng bộ trưởng.”
“......”
Ngọc tổng quản hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa. Mở miệng sư thúc, ngậm miệng Nam Quyền, trái một câu hắn khó xử, phải một câu hắn có thể nghĩa vô phản cố... Trên thực tế, hai người đó hoàn toàn không lên tiếng.
Nàng biết, khó mà có thể nói tiếp được nữa, nhanh chóng nói: “Vậy thì chờ tín hiệu của chúng ta!”
Dứt lời, nhanh chóng biến mất tại chỗ.