“Làm sao có thể!”
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười, cười rất ôn nhu, truyền âm nói: “Đã nói ngươi là người rất thông minh, sao lại đi mật báo chứ? Mật báo thì có chỗ tốt gì sao? Cũng giống như bây giờ, làm trợ thủ cho ta, cũng không phải để cho ngươi trực tiếp theo sau ta, ngươi cũng có thể về Hành Chính Ti, nên làm những gì, nên nói cái gì, ngươi cứ nói ra, người ta chưa chắc đã cho ngươi chỗ tốt gì, không nói…ngược lại là có thể tạo một chút tình hữu nghị đối với ta, nhiều bạn bè thì sẽ có nhiều con đường để lựa chọn, nhất định phải đi vào con đường chết mới vừa lòng sao?”
Tề Cương thở hắc ra, nhanh chóng truyền âm: “Bộ Trưởng nói rất đúng, ta đã hiểu!”
“Ừm, nói chuyện với người thông minh đúng là nhẹ nhõm, Hồ Thanh Phong tương đối ngu xuẩn, ta phải nói rất rõ ràng mới được.”
Một bên, Hồ Thanh Phong không nói một lời, cũng không dám nói thêm gì.
Gã kỳ thực cũng đang suy nghĩ, sau khi rời khỏi đây, nếu như cáo mật với Hoàng Long, vậy sẽ phát sinh điều gì?
Sau đó… rất bi ai, mặc kệ phát sinh cái gì, Hoàng Long cũng chưa chắc có thể làm gì Hầu Tiêu Trần, cường giả Ngân Nguyệt nhiều lắm, điều duy nhất có thể xác định là, theo tính cách của những người này, mình đại khái là chết chắc!
Cho nên, mật báo, cảm giác giống như hoàn toàn chính xác là một con đường chết.
“Tiếp đó, nếu như xảy ra chiến tranh, hai vị không cần phải làm quá nhiều, cứ áp sát vào tam đại tổ chức là được, nếu có người âm thầm lôi kéo các ngươi, vậy càng tốt, trực tiếp gia nhập vào bọn họ. chúng ta muốn giải quyết một cách nhẹ nhàng, giải quyết những gia hỏa khiến cho người ta đau đầu kia…hai vị hiểu ý ta không?”
“Hiểu!”
“Hiểu rõ!”
Hai người vội vàng đáp lời, hiểu, không phải là làm kẻ phản bội sao?
Cái này quá quen!
Hầu Tiêu Trần nói, lại truyền âm Hồ Thanh Phong: “Đúng rồi, hai tên dưới trướng của ngươi…ngươi tự xử đi!”
“Hả?”
“Hả cái gì?” Hầu Tiêu Trần sắc mặt bình tĩnh: “Nếu không làm một số chuyện xấu, cũng sẽ giống như Vu Khiếu, bỗng nhiên thu được lực lượng, coi mình giống như Thiên Vương lão tử, ngươi hãy tự xử lý đi, ta lười động thủ.”
Hồ Thanh Phong sắc mặt biến đổi một chút, vẫn là truyền âm nói: “Được!”
Hầu Tiêu Trần cười, lại truyền âm nói: “Đúng là nghe lời, vậy xem như ngươi đã nhập đội, lát nữa ta sẽ cho người ghi hình lại, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ nói ngươi giết đồng liêu, cấu kết tam đại tổ chức… sau đó xử quyết ngươi, hiểu chưa?”
“……”
Hồ Thanh Phong một câu không dám nói, trong lòng thầm mắng, nhưng cũng an tâm hơn một chút.
Ừm, có uy hiếp… cũng được, như vậy ngược lại cảm thấy an toàn hơn, thà là vây chứ nếu không, trong lòng còn cảm thấy có gì không ổn lắm.
Mà Hầu Tiêu Trần, cũng không tiếp tục để ý hai người.
Về việc nếu hai người kia giả vờ ngớ ngẩn, nhất định muốn làm chút gì đó, vậy cũng không quan trọng.
Giờ phút này lão lại nhìn về nơi xa, nhìn về phía Lý Hạo, nhìn về phía Địa Phúc Kiếm và Nam Quyền bên cạnh Lý Hạo, một lát sau, bỗng nhiên quay người rời đi: “Ta đi xem thử, cửa di tích đêm nay có thể mở ra hay không… nơi này, không cần thiết phải lưu lại.”
Nói xong, trực tiếp quay người rời đi.
Gần đó, những người phía Lục Nguyệt đều rất cảnh giác.
Bất quá chờ Hầu Tiêu Trần bỏ đi thật, những người này lại an tâm một chút, Hầu Tiêu Trần ở đây, bọn họ cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Giờ phút này, ước gì Khổng Khiết cũng đi, vị này còn ở đây, cũng còn có áp lực.
Khổng Khiết dường như nghe được tiếng lòng của bọn họ, nhìn về phía bên kia, cười nói: “Ta đi tìm một chút, xem có đường khác không, chư vị…tốt nhất đừng nghĩ chuyện xấu xa gì, chúng ta cũng ở gần đây, nếu xảy ra chuyện, sẽ tìm các ngươi trước tiên, bình tĩnh, mọi người cùng nhau ra khỏi di tích, đó mới là kết quả tốt nhất.”
Nói xong, cũng biến mất ngay tại chỗ.
Lần này, bọn người Lục Nguyệt đều trở nên nhẹ nhàng.
Đi càng tốt.
Đương nhiên, cũng nên coi chừng hai người này có ý đồ xấu gì đó.
…
Cùng lúc đó.
Trên cửa thành lâu, Lý Hạo nhìn một lượt, nhìn thấy Hầu Tiêu Trần cùng Khổng Khiết biến mất, khẽ nhíu mày.
Hai tên này, đang định làm gì thế?
Hắn giờ phút này cũng đang suy nghĩ, nên thương lượng như thế nào, hoặc là nói, có thể thương lượng hay không?
Nhìn thoáng qua ba vị chiến sĩ bạch ngân, lại nghĩ đến những người này không cách nào ra khỏi thành… những người kia trốn ở ngoài thành, nếu chỉ trông cậy vào ba người mình cùng Địa Phúc Kiếm và Nam Quyền, xác suất lớn là không thể làm gì bọn họ.
Bây giờ, những người này đều trốn ở ngoài thành, nếu hắn đi qua đó xác suất lớn sẽ bị những người này để mắt tới, làm không tốt còn có thể bị vây giết, vả lại Quang Minh Kiếm cũng đang ở đó, hắn cũng không muốn chết.
Nam Quyền cùng Địa Phúc Kiếm trước đó tổn thất nặng nề, lại một lần nữa… lần này hao tổn đúng là quá lớn.
Lý Hạo vẫn còn đang suy tư, một bên, Nam Quyền ghé sát hắn, nhìn chằm chằm ngoài thành, cười hả hả nói: “Cái tên tiếu diện hổ Hầu Tiêu Trần kia, đại khái lại có chủ ý xấu xa gì đó rồi, đang yên đang lành chạy đâu nữa không biết, không chừng chạy ra phía sau bố trí cạm bẫy gì nữa rồi.”
Vị này dường như có gì đó không được hài lòng lắm về Hầu Tiêu Trần, trước đó, lần thứ nhất hắn nhìn thấy Nam Quyền chính là lúc Nam Quyền đang mắng Hầu Tiêu Trần.
Hồng Nhất Đường cũng thấy hai người biến mất, suy tư một phen nói: “Chuẩn bị một chút đi, Hầu Tiêu Trần cùng Khổng Khiết đại khái sẽ chặn đường rút lui, bức cấp bọn này vào thành, liên thủ giết chết bọn họ.”
Lý Hạo sững sờ, nhìn về phía hai người: “Hai vị… làm sao có thể nhìn ra?”
Hắn thì không thấy Hầu Tiêu Trần có ý đó.