TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 920: Lời bình (4)

Thời điểm Lý Hạo xuất hiện trên tường thành, người bên ngoài kỳ thực đã thấy được.

“Bộ Trưởng!”

Ngọc tổng quản truyền âm nói: “Lý Hạo ra rồi.”

Hầu Tiêu Trần vốn dĩ hơi thất thần, giờ phút này nghe vậy liền bừng tỉnh, nhìn về phía bên kia, nhìn thấy Lý Hạo, gia hỏa này bây giờ cũng không che đậy, trực tiếp lộ đầu ra khỏi áo giáp bạch ngân.

Bởi vì Lý Hạo cảm thấy hơi ngộp thở, có chút khó chịu.

“Lá gan cũng không nhỏ.”

Hầu Tiêu Trần cười cười, truyền âm nói: “Xem ra, sau khi giết Từ Phong, gia hỏa này tự tin không ít.”

“Bộ Trưởng, vậy bây giờ phải làm sao? Bên Chiến Thiên quân, ba vị bạch ngân này trước đó cũng đã xuất hiện, còn có cả chiến sĩ Hoàng Kim kia, hiện tại lại có mấy người Lý Hạo, chiến lực cực mạnh, muốn xâm nhập nội thành lấy được Huyền Quy Ấn…chỉ sợ cũng không dễ dàng!”

Đâu chỉ là không dễ dàng!

Quả thực là khó hơn xuống địa ngục!

Mà Hầu Tiêu Trần, dường như lại không quan tâm nhiều như vậy, truyền âm nói: “Không cần để ý quá mức, nếu lấy không được thì thôi, hiện tại càng nên để ý một chút… làm cách nào để tiêu diệt bọn người của tam đại tổ chức!”

“Ừm?”

“Tam đại tổ chức tề tụ tại đây, càng lúc càng khiến Ngân Nguyệt bị nhiều người chú ý, để bọn chúng sợ cũng tốt, tổn thất nặng nề cũng được, đều không thể để người của tam đại tổ chức rời khỏi đây! Chiến Thiên Thành… hãy để bọn chúng chôn tại nơi đây.”

Nói tới đây, lão nhìn về phía Ngọc tổng quản, truyền âm nói: “Đợi chút nữa tìm cơ hội, ngươi vào thành một chuyến, tìm Lý Hạo nói chuyện…”

“Ta sao?”

“Ừm, ngươi cứ việc đi, không có chuyện gì đâu, ngươi vốn dĩ không ra tay với Chiến Thiên quân, mang theo chìa khóa mà ta đưa cho ngươi, đến cửa thành bên kia, trực tiếp vào thành. Gặp được Lý Hạo, liền hỏi hắn có thể thuyết phục những người khác hay không, cùng nhau liên thủ, tiêu diệt những người này!”

Ngọc tổng quản khẽ giật mình, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Bộ Trưởng nói không có việc gì, vậy xác suất lớn là không có việc gì.

Giờ phút này, mọi người không dám vào thành, lo lắng bị cường giả Chiến Thiên quân vây giết, kỳ thực bọn Ngọc tổng quản cũng rất lo lắng, nhưng Bộ Trưởng nói sẽ không bị để mắt tới…Ngọc tổng quản cứ coi như thật.

May mắn là truyền âm này những người khác vốn dĩ không thể nghe thấy, nếu không…chắc chắn sẽ mắng rằng Ngọc La Sát đầu óc không tỉnh táo!

Vào lúc này, Ngọc tổng quản lại truyền âm nói: “Đúng rồi, Hồ Thanh Phong cùng Tề Cương làm sao bây giờ? Hai gia hỏa này ta thấy hiện tại đã sợ đến mất mật, không nói tiếng nào, tròng mắt chuyển động không ngừng, có lẽ đang suy nghĩ có nên làm phản hay không?”

Lần này, người tiến vào không nhiều, bên phía quan phương chỉ có vài người ngoài, Hồ Thanh Phong cùng mấy tên thuộc hạ của gã, và Tề Cương.

Có thể một loạt biến cố trước đó, cũng đã khiến bọn họ sợ hãi.

Giờ phút này, hai gia hỏa này đều muốn thoát khỏi nơi đây.

Hầu Tiêu Trần truyền âm nói: “Không cần phải để ý đến, ta sẽ an bài sau.”

Ngọc Tổng quản liền không hỏi thêm nữa.

Mà Hầu Tiêu Trần giờ phút này tạo ra một thông đạo truyền âm, “Hai vị!”

“……”

Trong nháy mắt, tóc gáy Hồ Thanh Phong dựng đứng lên, khắp khuôn mặt đều là vẻ sợ hãi.

Tề Cương thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng khó nén ánh mắt lo lắng, nhanh chóng nhìn về phía Hầu Tiêu Trần.

“Hồ đặc phái viên, lần trước ngươi cùng bọn Lam Nguyệt đã liên hệ xong, muốn liên thủ đối phó ta… sao lại từ bỏ?”

Hồ Thanh Phong lộ rõ vẻ sợ hãi trên gương mặt.

Giờ khắc này, trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ duy nhất, trốn!

Hết rồi!

Lão đã biết tất cả!

“Đừng chạy, cũng đừng sợ, ta không có ý muốn chơi chết ngươi đâu, nếu quả thật có ý này, trước đó tùy tiện làm chút thủ đoạn, ngươi đã chết trong tay Địa Phúc Kiếm.”

Hồ Thanh Phong không nói lời nào, chân gã dường như nhũn ra.

Ngươi là người bên phe Hoàng Long đúng không?”

Hồ Thanh Phong nén sợ hãi trong lòng xuống, gã rụt rè truyền âm nói: “Đúng!”

Tuần Dạ Nhân, đương nhiên là cũng có phe phái.

Có phe độc lập, có phe chủ chiến, cũng có phe có dã tâm, loại người nào cũng có, sau khi có lực lượng thì không phải tất cả mọi người đều cam tâm bán mạng cho vương triều hay bán mạng cho Cửu Ti.

Chúng ta cường đại như vậy, còn phải bán mạng cho người khác sao?

Hoàng Long, chính là một nhân vật lớn trong nội bộ Tuần Dạ Nhân, là một trong những phó Bộ Trưởng của tổng bộ Tuần Dạ Nhân, ngoài ra, còn kiêm nhiệm luôn phó ti trưởng của tổng ti Tuần Kiểm Ti, mà vị Bộ Trưởng của tổng bộ Tuần Dạ Nhân kia, cũng giống vậy, kiêm nhiệm phó ti trưởng của tổng ti.

Từ cấp độ quan chức mà nói, hai người thật ra là cùng cấp, bất quá là một chính một phó, Bộ Trưởng tổng bộ địa vị hơi cao hơn một chút.

Cũng chính là bởi vì sự kiêm chức kỳ quặc kia, khiến hai bên ở trong hệ thống Tuần Dạ Nhân, có một số thế lực tương đương để tranh đấu lẫn nhau, Hoàng Long tự nhận thấy địa vị không hề thấp kém so với tổng Bộ Trưởng, lại thêm phía sau có người chống lưng, nên luôn có chút ý nghĩ khác.

Hồ Thanh Phong, đúng là người của phe đó.

“Ngươi cảm thấy, thực lực Hoàng Long như thế nào?”